Chương 1701: Thu hoạch hữu nghị
Giữa trưa, Tần Dương dẫn Nessa tới nhà hàng của khách sạn, tới trước mặt đám người Trần Hầu.
- Đây là bạn của tôi, Nessa Kirby…
Mọi người nhìn Nessa vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng, sau đó nhìn sang Tần Dương với ánh mặt kỳ quái, Tần Dương giả vờ không thấy điều đó.
Bọn họ muốn nghĩ thế nào thì cứ việc nghĩ thế đó, chẳng lẽ bóp lấy cổ người ta không cho người ta suy nghĩ như vậy sao?
Trần Hầu nhân lúc Nessa ngồi xuống, liền sáp lại gần, cười hihi nói:
- Sáng nay tôi bấm chuông phòng anh, không có người …
Trần Hầu chưa nói dứt câu, nhưng mọi người cũng đều hiểu ngụ ý trong lời nói đó.
Tần Dương không thay đổi nét mặt, trả lời:
- Sáng nay tôi ra khỏi phòng sớm, anh kiếm tôi có chuyện gì thế?
Trần Hầu ngẩn ra một lúc, tuy nhiên cũng không truy vấn lời Tần Dương nói có đúng sự thật hay không, định thần lại, trầm giọng nói:
- Cũng không có gì, chỉ là muốn đích thân gặp anh nói lời cảm ơn, tối qua mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, tinh thần mọi người cũng đều không ổn định…
Triệu Thanh Long nghiêm túc nói:
- Lúc trước nợ anh một ơn cứu mạng, không ngờ chớp mắt một cái lại nợ anh thêm một lần nữa, tôi không nhiều lời, mối ân tình này tôi ghi nhớ trong lòng.
Lúc đó Triệu Thanh Long ngồi đối diện với Tần Dương, quay mặt lại với ba tên cầm súng, nếu không có Tần Dương nhắc nhở và đánh lệch khẩu súng của tên cầm súng đầu tiên, e rằng Triệu Thanh Long và mấy người ngồi quay lưng lại không biết đã ăn bao nhiêu viên đạn trên người rồi, hơn nữa không có một ai có bất kỳ sự phòng bị nào cả.
Toàn bộ những người khác cùng chắp tay hướng Tần Dương, gương mặt ngập tràn sự cảm kích chân thành.
- Tần Dương, cảm tạ!
- Việc này chúng tôi ghi nhớ trong lòng, sau này có chuyện gì anh cứ nói ra!
- Đại ân này không thể cảm tạ bằng lời, sau này chúng ta đều là bạn bè!
…
Tần Dương thấy mọi người đều rất nghiêm túc thật sự cảm tạ mình, cười khổ khoát tay nói:
- Tôi nói này, mọi người không cần phải như vậy, lúc đầu cũng là do tôi quyết định đến nhà hàng đó dùng bữa, không ngờ xảy ra chuyện như vậy, còn khiến hai người bị thương, mọi người không oán hận tôi đã thấy tốt lắm rồi…
Vân Bạch Linh ngắt lời Tần Dương, nói rõ to:
- Nhưng dựa vào tình huống trước mắt để đưa ra kết luận, ba tên khủng bố đó căn bản không phải nhắm vào thực khách đến nhà hàng, mà là chúng ta, từ đó có thể thấy những thực khách bị thương và tử vong là do chúng ta liên luỵ. Nếu như chúng ta đổi chỗ khác dùng bữa, có lẽ thảm cảnh đó cũng sẽ xảy ra ở một nhà hàng khác.
- Nhờ phản ứng nhạy bén của anh, kịp thời ngăn chặn hành động của đối phương, chúng ta chỉ bị thương hai người, đây đã là sự may mắn trong sự việc không may mắn rồi. Thử nghĩ mà xem, nếu nhưng chúng tôi không phải đi cùng anh, mà đi riêng lẻ với một ai đó, hoặc là bị tập kích như vậy ở một tình huống khác, chúng tôi còn có thể an toàn rút lui như bây giờ không?
Mọi người đều đồng loạt gật đầu, đồng ý với cách nói của Vân Bạch Linh.
- Đúng rồi, nếu như bọn chúng thật sự nhắm tới chúng tôi, lúc đó nhất định sẽ không thoát được, may có anh bảo vệ mọi người, mới giúp mọi người thoát khỏi kiếp nạn này. Nên nói anh đã giúp mọi người hoàn toàn không có vấn đề gì, chúng tôi đều thật sự chân thành cảm kích anh.
- Đúng đấy, đổi lại một trường hợp khác, nếu như Tần Dương không phát hiện kịp thời hành động của đối phương, thì chúng tôi làm sao thể kịp tránh và phản kháng lại, e rằng cũng đã ngã gục xuống hết rồi.
Tần Dương chắp tay với mọi người, cười nói:
- Mọi người đây là kiên quyết muốn đem hết toàn bộ công lao cho tôi đây rồi. Được thôi! Chúng ta đều là người Trung Quốc, bắt đầu từ hôm nay là đồng đội nhau, cùng nhau vì tôn nghiêm của Trung Quốc mà phấn đấu. Hơn nữa chúng ta cũng là động đội chiến đấu trên cùng một mặt trận, nếu như đã là đồng đội, mọi người cũng nên nâng đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, chính vì thế mọi người đừng nên nói những lời cảm kích hay không cảm kích nữa, thiết nghĩ nếu đổi vị trí nhau, thì mọi người cũng sẽ làm như vậy thôi.
Mọi người nghe thấy Tần Dương chẳng có chút ý tham công, trong lòng càng kính phục, có thiện cảm nhiều hơn với Tần Dương.
Bất kể ai có mặt ở trong đây, thậm chí người ưu tú nhất như Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh, họ cũng từng tự nghĩ nếu đặt họ vào vị trí đó, bản thân mình có thể làm tốt như Tần Dương không?
Không thể!
Bọn họ đều tập trung tinh thần cùng với các bạn cùng bàn, trên các món ăn, ai lại chú ý đến những người khác chứ?
E rằng chỉ đợi sau khi đối phương bắn ra các phát súng, theo như bản năng phản ứng của bọn họ sẽ tìm cách tránh né, ai có thể như Tần Dương trong thời gian ngắn liền có hành động phản công chính xác như vậy?
Mỗi đòn Tần Dương phát ra đều vô cùng mạnh mẽ quyết liệt nhắm thẳng vào đối thủ, ném thẳng cái đĩa vào nòng súng của tên cầm súng đầu tiên, lật bay chiếc bàn gỗ nặng lên ngăn chặn một số lượng lớn viên đạn, và ngay lập tức xông lên các sát thủ còn lại. Cuối cùng còn có thể trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đoán ra được cái hòm nào chưa mở có chứa bom, nhanh chóng chọn lấy một cái hộp có chứa bom, hơn nữa còn phải trong thời gian ngắn nhất quyết định ra vị trí nào thích hợp nhất, quăng cái hộp đó vào nơi chật hẹp ít người lui tới nhất, ngăn cản một phần lớn sức công phá của trái bom.
Bản thân mình làm được ư?
Không làm được.
Ngay cả bản thân cũng nghĩ mình không làm được, nên rất hiển nhiên trong lòng cảm kích Tần Dương và khâm phục bội phần.
Nessa tuy rằng cũng đã bắt đầu theo học tiếng Trung Quốc, nhưng vẫn như trước đây nghe chưa hiểu lắm, nhưng nhìn thấy mọi người thành khuẩn như vậy, ánh mặt cảm kích và khâm phục, cô ta cũng có thể đoán ra nội dung trong cuộc trò chuyện này, lại nhìn qua Tần Dương, trong vô thức ánh mắt cô ta có thêm vài phần ngưỡng mộ hắn.
Đây là người đàn ông của cô.
Người đàn ông đầu tiên!
Hắn ta quả nhiên là một người ưu tú!
Phải biết rằng có thể trở thành người ứng tuyển tham gia cuộc hội giao hữu hai nước lần này, đây không phải là một tên kiêu ngạo kinh người bẩm sinh sao? Người như vậy một người không có tâm khí cao ngạo, người bình thường sao bọn họ có thể xem trọng được?
Có thể khiến cho trong lòng một đám người đều cảm thấy khâm phục, đây không phải là một chuyện dễ dàng chút nào, nhưng Tần Dương có thể làm được!
Trong lòng Nessa bất chợt nổi dậy một cảm giác quang vinh, mắt nhìn người của mình thật tốt, điều đáng tiếc duy nhất là mình không cách nào đi cùng với hắn ta.
Trong lòng Nessa có chút thoáng buồn, nhưng chẳng mấy chốc ý nghĩa đó đã bị cô ta loại bỏ ra khỏi não mình.
Hiện tại như bây giờ không phải cũng tốt sao?
Mọi người cứ duy trì mối quan hệ tình cảm này, có thời gian thì gặp nhau, không có thời gian thì việc ai nấy bận. Dù sao gia tộc của mình cũng rất nhiều việc phải làm, mình cũng là một người bận rộn, cho dù hai người có thật sự trở thành vợ chồng nhau, e rằng thời gian ở cùng nhau cũng không được nhiều như bây giờ…
Tần Dương đương nhiên không biết suy nghĩ của Nessa người đang ngồi kế bên mình, sau khi ứng phó với mọi người xong ngồi xuống, quay đầu mỉm cười hỏi thăm Nessa:
- Muốn ăn gì, tôi giúp cô lấy?
Nessa mỉm cười nói:
- Bít tết.. xem ra anh thu hoạch được tình hữu nghị của nhóm người kia rồi.
Tần Dương cười haha, thản nhiên trả lời:
- Đúng vậy, đây là một bắt đầu tốt, Trung Quốc có câu thành ngữ, ở nhà dựa cha mẹ, ra đường dựa bạn bè, bạn bè nhiều con đường dễ đi hơn, nên đây cũng là một chuyện tốt.
Nessa nhếch miệng cười, cũng không đáp lời.
Đây là buổi tiệc họp mặt của Tần Dương và bạn bè của hắn, Nessa không muốn làm cho bản thân mình quá nổi bật hoặc làm phân tâm ánh nhìn quá nhiều của Tần Dương. Cô chỉ muốn ngồi im lặng kế bên hắn, như một cô gái nhỏ của hắn là được rồi…