Chương 1702: Gian nan
Sau bữa trưa, Tần Dương và Nessa đi về phòng cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh.
Điện thoại Tần Dương reo lên, khi hắn cầm lên xem thì hóa ra là đội trưởng Đoan Mộc Phong của đoàn giao hữu lần này gọi đến.
- Đội trưởng…
- Tần Dương, con đang ở khách sạn sao, có rảnh qua phòng ta một chút không?
- Được, con qua liền!
Tần Dương bước vào phòng Đoan Mộc Phong, phát hiện trong phòng Đoan Mộc Phong còn một người khác, là một người Anh với vóc dáng cao lớn.
- Tần Dương, đây là ngài Taylor Frin, Ông ta đến đây là vì chuyện hôm qua muốn gặp trực tiếp con để hỏi một vài điều, ông ấy là tổng phụ trách xử lý vụ việc lần này.
Tần Dương bắt tay Taylor Frin:
- Chào ngài!
Taylor có một ánh mắt sắc sảo như chim ưng, khả năng quan sát của hắn ta vô cùng sắc bén, tỉ mỉ đánh giá Tần Dương.
- Tần tiên sinh, trước tiên cho phép tôi cảm ơn cậu về vụ việc xảy ra ở nhà hàng ngày hôm qua, nếu như không có Tần tiên sinh kịp thời ngăn cản những phát súng của đám phần tử khủng bố đó, e rằng cả nhà hàng đã trở thành địa ngục trần gian rồi, hơn nữa còn kịp thời quăng đi chiếc hòm đó, đã cứu được rất nhiều sinh mạng vô tội…
Tần Dương mỉm cười nói:
- Ngài Taylor, lúc đó tôi cũng là tự cứu lấy bản thân.
Vẻ mặt nghiêm túc của Taylor lộ vẻ tán thưởng:
- Đúng, nhưng dù nói thế nào đi nữa, biểu hiện của cậu đã cứu được rất nhiều người, số lượng người bị thương trong vụ khủng bố hôm qua đã được giảm tới mức thấp nhất.
- Cảm ơn!
Tần Dương khách khí nói một câu, liền chuyển qua vấn đề khác:
- Không biết bây giờ tôi có thể giúp gì cho ngài?
Taylor tỏ ý mời Tần Dương ngồi và mỉm cười nói:
- Tuy rằng cậu ở sở cảnh sát đã kể lại sự việc rất tường tận, nhưng tôi vẫn muốn đích thân gặp cậu để trao đổi một chút sẽ tốt hơn, dù sao quí đoàn giao hữu cũng lần đầu đến New York, xảy ra chuyện như vậy chúng tôi thật tâm rất xin lỗi, chúng tôi sẽ nhanh chóng phán án để cho mọi người một câu trả lời.
Tần Dương gật đầu:
- Ùm, ngài muốn biết gì, tôi sẽ cố gắng phối hợp mọi người.
Taylor cũng không phí lời, bắt đầu vào thẳng vấn đề, Tần Dương cứ trả lời theo như sự thật. Thật ra thì những việc hắn nói ở cục cảnh sát cũng không khác lắm, chỉ là có chút chi tiết hơn, nên nếu Taylor và cảnh sát chú ý một chút cũng sẽ có điểm khác nhau.
- Được rồi, tôi không còn câu hỏi gì nữa, Tần tiên sinh, cảm ơn cậu đã phối hợp.
Tần Dương gật đầu, do dự một chút hỏi:
- Ngài Taylor, ngài là người phụ trách xử lý vụ việc này, thời gian cũng đã khá lâu rồi, không biết đã điều tra ra được thân phận lý lịch của ba tên cầm súng đó chưa?
Đoạn Mộc Phong xen vào nói:
- Chuyện này ngài Taylor cũng đã trao đổi với ta rồi, lát nữa ta sẽ nói với con.
- Được!
Sau khi Đoan Mộc Phong tiễn Taylor quay về phòng, Tần Dương dùng ánh mắt chờ đợi ngóng nhìn Đoan Mộc Phong.
Đoan Mộc Phong thở dài nói:
- Bọn họ đã điều tra ra thân phận của ba tay súng đó, đồng thời cũng biết được bọn chúng thuộc tổ chức nào, nhưng không có cách nào tiếp tục điều tra….
Tần Dương nhíu mày:
- Tổ chức nào?
- Niết Bàn!
Đoan Mộc Phong hạ giọng nói:
- Đây là một tổ chức vô cùng lớn đã có từ xưa, thời gian tồn tại của tổ chức này cũng như những kẻ tu hành trong đó đã có từ rất lâu đời…
Tần Dương nghi ngờ nhìn Đoan Mộc Phong:
- Niết Bàn? Tên của tổ chức này chắc hẳn có ý nghĩa sâu xa gì đó chăng?
- Đúng vậy, sống lại từ trong sự huỷ diệt, đây mới thật sự là ý nghĩa tồn tại của Niết Bàn, cậu có thể hiểu đơn giản như kẻ huỷ diệt thế giới, đây là một tổ chức tập hợp một nhóm người huỷ diệt thế giới, ý nghĩa tồn tại của bọn chúng chính là huỷ diệt thế giới.
Tần Dương ngạc nhiên nói:
- Là một tổ chức có lịch sử lâu đời, lại có danh tiếng như vậy, vì sao trước giờ chưa từng nghe nói qua?
Đoan Mộc Phong trầm giọng nói:
- Đó là do quốc gia đã cùng nhau hợp lại che giấu sự thật, chỉ cần đạt đến một cấp độ nhất định, thì mới có quyền hạn biết được điều này, việc này ta cũng chỉ nói mình con biết, con ra ngoài đừng nói lung tung đấy.
Tần Dương tim đập loạn nhịp, quốc gia liên kết cùng che giấu sự thật?
Việc này đáng để nhiều quốc gia liên kết nhau cùng che giấu ư?
- Bọn họ tồn tại dưới hình thức nào? Chẳng lẽ là khai mở theo hình thức tín đồ? Mà nếu đã tồn tại thì nhất định sẽ để lại dấu vết…
Đoan Mộc Phong nhăn mặt cười nói:
- Thật ra những gì ta biết được chỉ là những tin vặt chưa phải là toàn bộ, nếu muốn biết rõ hơn, nhất định phải có quyền hạn của cấp cao hơn.
Tần Dương giật mình nhìn Đoan Mộc Phong:
- Ngay cả ngài cũng không đủ quyền hạn?
Đoan Mộc Phong là phó hội trưởng của hội liên minh người thu hành, với lại cũng có chức vụ trong cơ quan nhà nước, nói đúng ra thì cấp bậc của hắn ta cũng cao lắm, nhưng đến cả hắn ta tự nói bản thân mình chưa đủ quyền hạn ư?
- Đúng vậy, với lại ta chỉ là mơ hồ biết được sự tồn tại của bọn họ, biết được lịch sử của họ cũng lâu đời giống như lịch sử của người tu hành, còn về tư liệu cụ thể hơn thì ta không biết được.
Tần Dương suy nghĩ một lúc nói:
- Bọn họ rất hùng mạnh?
- Đúng vậy, tổ chức này từ thời xa xưa tới bây giờ đã rất hùng mạnh, thậm chí còn có cả cường giả Chí Tôn, hơn nữa không phải chỉ có một người, cho dù là cường quốc thì cũng cực kì e sợ bọn chúng, cũng may đại bộ phận tổ chức này đều ẩn danh, không giống như một số tổ chức khủng bố khác thường xuyên tạo ra các cuộc tấn công khủng bố để chứng tỏ sự tồn tại của bản thân…
Tần Dương hỏi:
- Nếu như tổ chức này vẫn luôn ẩn danh, vậy sao lần này họ lại phá vỡ quy tắc, tấn công chúng ta?
- Điều này ta cũng không biết nữa, nhưng suy nghĩ kỹ thì có lẽ là liên quan đến lần giao hữu này.
Tần Dương giật mình:
- Lần giao hữu này cũng đâu có gì đặc biệt đâu, điều đặc biệt duy nhất chính là sẽ được trực tiếp phát sóng, bọn họ ra tay chẳng lẽ vì nguyên nhân này sao? Chẳng lẽ bọn họ muốn ngăn cản trận đấu giao hữu này, ngăn cản phát sóng?
Đoan Mộc Phong thở dài:
- Điều này thì không rõ được! Niết Bàn thần bí nhưng lớn mạnh lắm, lần này con phá hỏng hành động của bọn họ, cũng có thể bọn họ sẽ nghĩ cách trả thù con, con nên cẩn thận một chút thì hơn. Thời gian này ở Mỹ, ngoại trừ lúc đi thi đấu, thì con tốt nhất nên ở khách sạn, đừng đi lung tung, không để kẻ thù có cơ hội ra tay với con.
Tâm trạng Tần Dương lúc này có chút hoang mang:
- Bọn chúng lại giết chúng ta, chẳng lẽ con cũng không được phản kháng lại sao? Con phản kháng lại giết chết người của bọn chúng, thì bọn chúng kiếm con trả thù, đây là đạo lý gì đây?
Đoan Mộc Phong vỗ vai Tần Dương nói:
- Thế con có từng thấy qua phần tử khủng bố sẽ đi nói đạo lý với con không? Hành động của bọn chúng đã là điều vô lý nhất rồi.
Tần Dương bỗng nhiên cảm thấy muốn chửi người, hít sâu một hơi, vẻ mặt bất lực cười nói:
- Con có được xem như là bị vạ lây không?
Đoan Mộc Phong an ủi:
- Con cũng đừng lo lắng quá, chỉ là ta suy nghĩ tới tình huống xấu nhất thôi, để con có sự phòng bị tốt, hoặc cũng có thể bọn chúng sẽ không làm bất kì điều gì nữa. Cũng có thể như lời con nói, đây là một thủ đoạn, bọn chúng lấy các cậu làm mục tiêu để đạt được mục đích gì đó của bọn chúng, nhưng đã thất bại, thì có lẽ chuyện này cũng đã kết thúc theo.
- Hy vọng là thế!
Tần Dương thuận miệng trả lời, trong lòng có chút khó chịu.
Niết Bàn?
Đừng để tao biết bọn mày trốn ở đâu, nếu không, ông đây nhất định sẽ lộn ngược địa bàn của bọn mày lên…