Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1693 - Chương 1704: Chung Quy Vẫn Phải Dùng Nắm Đấm Liều Mạng!

Chương 1704: Chung quy vẫn phải dùng nắm đấm liều mạng!
 

Tần Dương và đội ngũ đi tới trường đấu, quét mắt nhìn một vòng, hơi có chút kinh ngạc.

Trường đấu lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Tần Dương, ít nhất có thể chứa được chục ngàn người, mà chỗ ngồi lúc này đã chứa đầy người. Tần Dương nhìn kỹ một vòng, phát hiện trên khán đài phía Bắc thậm chí còn có một khu vực lớn đều là người Hoa da vàng, giơ quốc kỳ Trung Quốc nhỏ trong tay lên.

- Oa, nhiều người như vậy à, vậy sau hôm nay e rằng chỉ cần lên đài đều sẽ trở thành người nổi tiếng rồi!

Trần Hầu nhìn người xem tới tấp nập, trong ánh mắt cũng có chút rung động, nhỏ giọng thì thầm.

Không chỉ có Trần Hầu, mà sắc mặt của tất cả thành viên đoàn trao đổi đều có chút phấn chấn, ánh mắt kích động.

Người tu hành đã tồn tại từ rất lâu đời, nhưng cơ bản không xuất hiện một cách quang minh chính đại trước mặt dân chúng bình thường. Nhưng ngày hôm nay phải đi từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng, mà bọn họ chính là nhóm người đầu tiên!

Đây nhất định chính là khúc ngoặt quan trọng đầu tiên trong lịch sử người tu hành, đương nhiên là thế hệ trẻ tu hành tham chiến của hai phe tất nhiên sẽ được ghi vào sử sách từ đó.

- Ngày hôm nay chúng ta nhất định phải thắng!

Châu Luân nắm chặt nắm tay của mình, gương mặt ửng hồng khác thường, nhỏ giọng thì thầm một câu, nhưng câu nói âm thầm này của hắn ta lập tức kéo theo sự tán đồng của mọi người.

- Đúng, nhất định phải thắng!

- Cho dù có liều mạng thì nhất định cũng phải thắng, nếu không lần đầu phát sóng truyền hình đầu tiên này của chúng ta mà bại trận sẽ bị vào trong lịch sử, chúng ta có thể sẽ trở thành tội nhân rồi đấy!

- Liều mạng!

Không có lời cổ vũ mãnh liệt, không có lời cổ động, dòng máu trong thân tất cả mọi người giống như đang sôi sục, trong mắt ngập tràn lửa cháy chiến ý.

Đoan Mộc Phong đương nhiên nghe thấy được lời thảo luận của mọi người, quay đầu liếc mắt nhìn thành viên cả đội, nhìn được trong ánh mắt của họ ngập tràn chiến ý liền thỏa mãn gật đầu.

- Ngày hôm nay sẽ thi đấu đoàn thể, chắc hẳn mọi người cũng đã biết quy tắc rồi, mười trận thắng sáu, nếu cả mười trận đánh hòa thì đấu thêm một trận...

Ánh mắt Đoan Mộc Phong đảo qua mấy người bị thương, dáng vẻ của bọn họ có chút uể oải. Bọn họ vốn dĩ sẽ lên đài so đấu, nhưng lại bị trúng đạn.

Mặc dù không phải vết thương trí mạng, tuy nhiên đã ảnh hưởng tới thực lực mà bọn họ có thể phát huy ra được, bản thân hai người họ cũng vô duyên với lần so đấu này, khiến bọn họ cũng cảm thấy vô cùng mất mát.

Trong khoảnh khắc quan trọng của lịch sử, trên loại võ đài như vậy, cho dù có liều mạng thì có ai muốn bỏ lỡ kia chứ?

Đoan Mộc Phong dẫn theo tất cả mọi người cùng bước vào đấu trường. Bọn họ vừa xuất hiện, một loạt những người Hoa ở khu vực khán đài phía Bắc đều cùng đứng dậy.

Lá quốc kỳ bay múa, những lời hét vang lên như nước thủy triều dâng trào.

- Trung Quốc tất thắng!

- Cố lên, Trung Quốc!

- Cố lên!

Số lượng người Hoa nơi đây quả thật ít hơn rất nhiều so với tổng số lượng người xem ngồi trên khán đài, vì dù sao thì đây cũng là New York, là sân nhà của người Mỹ. Nhưng cho dù chỉ có rất ít người Hoa thì khí thế hô vang cổ vũ chẳng khác nào sân nhà.

Tần Dương trước nay vốn lạnh lùng bình tĩnh, nhưng vào giờ phút này vẫn không kiềm chế được sự nhiệt huyết đang dâng trào trong cơ thể.

Thắng!

Nhất định phải thắng!

Đoan Mộc Phong dẫn mọi người tới khu nghỉ ngơi, rút từ trong túi của mình ra một tờ danh sách, giơ lên trước mặt mọi người.

- Đây là danh sách tuyển thủ tham gia so tài của đội Mỹ. Căn cứ theo tin tức mà bọn ta thăm dò được, lần này chí ít có ba người thực lực Siêu Phàm, so tài hình thức rút thăm lựa chọn, nếu như đụng phải đối thủ thực lực Siêu Phàm, nếu như không thể thủ thắng thì an toàn là trên hết, chú ý sự an toàn của bản thân.

Đoan Mộc Phong hơi ngừng lại một chút, sau đó bổ sung:

- Lần này giống như Điền Kị đấu ngựa, tuy là anh có thể thua một cuộc so tài, nhưng chân chính khiến đối thủ mất đi một cơ hội cho cao thủ Siêu Phàm xuất hiện, đồng thời bên phía chúng ta cũng có Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh là hai Siêu Phàm, còn có Tần Dương đã từng đánh ngang Nhật Bản, tính ra trận doanh của chúng ta cũng không coi là có hại.

- Thắng thua trong thi đấu đoàn thể chính là dựa vào sự đồng tâm hiệp lực của tât cả mọi người, thắng từng trận một, điều này không chỉ đơn thuần dựa vào thực lực của tuyển thủ Siều Phàm, mỗi một trận đấu chúng ta đều phải dùng toàn lực giành thắng lợi. Nhưng vẫn như những lời ta đã nói, mặc dù đây là một cuộc so tài đấu vô cùng vinh dự, tuy là thắng lợi quan trọng, nhưng sự an toàn của mọi người cũng quan trọng như vậy.

- Mấy đứa xem đối thủ của mình một chút đi, để trong lòng có tính toán một chút, ta đi xử lý chuyện rút thăm, mấy đứa cầu nguyện cho ta đi, hi vọng rút được một kết quả tốt.

Sau khi Đoan Mộc Phong rời đi, nhân viên hỗ trợ Trâu Bình chia danh sách cũng như tư liệu của tuyển thủ đối phương cho mọi người.

Tần Dương nhận lấy danh sách, liếc mắt nhìn, hàng lông mày lập tức hơi nhíu lại.

Tài liệu này rất thô sơ.

Ngoại trừ tên và tuổi ra, cơ bản không có tin tức nào khác hữu dụng, chỉ có điều trên danh sách có ba cái tên được đánh dấu, biểu thị rõ bọn họ là người có thực lực Siêu Phàm.

Ánh mắt của Tần Dương hơi dừng lại, hàng mày hơi nhếch lên.

Carol Nord.

Cái tên này trong một đám tên họ cũng không có gì đáng chú ý, chỉ có tên và tuổi, ngoài ra không có bất cứ tin tức nào khác.

- Tin tức này quá đơn giản rồi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vì sao không dò xét sớm rõ ràng một chút thông tin của mấy người này, bao gồm cả thực lực thật?

- Đúng vậy, chỉ có mỗi cái tên, ngoài ra cũng chẳng thấy gì nữa.

Một nhân viên đứng bên cạnh lập tức giải thích:

- Lần so tài này cả hai nước đều rất coi trọng, tin tức tuyển thủ tham gia so đấu cũng được giữ bí mật nghiêm ngặt, hơn nữa vì đây là sân nhà của họ, nên danh sách tuyển thủ của bọn họ phía chúng tôi càng không có cách nào biết rõ hơn nữa, cũng chỉ đợi tới khi hai bên đã đưa danh sách lên rồi mới biết được. Ở phương diện này chúng ta sẽ hơi bất lợi một chút.

- Thế này không phải cũng giống như đá bóng sao, chưa tới phút cuối không ai biết được ai có thể vào danh sách chính, chỉ khi đệ trình danh sách rồi mới biết được...

Một lão giả tóc trắng ngồi bên cạnh quay đầu thản nhiên nói:

- Xem danh sách một chút thôi là được rồi, đến khi thực sự lên đài rồi chung quy vẫn phải dựa vào nắm đấm liều mạng, chẳng lẽ biết được thực lực của đối phương rất lợi hại rồi, mấy đứa cảm thấy có thể không phải là đối thủ của người ta thì liền từ bỏ không đánh nữa sao?

Âm thanh nghị luận của mọi người lập tức nhỏ đi nhiều, người thanh niên vừa nói lời kia lập tức biểu lộ vẻ mặt ngượng ngùng:

- Vâng, Chu lão dạy rất đúng, chúng con sẽ cố gắng liều hơn!

Lão giả tóc trắng Chu Vân Long mỉm cười gật đầu, không nói gì nữa, nhưng âm thanh thảo luận của các thành viên xung quanh đã nhỏ đi rất nhiều.

Chu Vân Long là phó đội trưởng của lần trao đổi này, chẳng cái chức phó đội trưởng kia của hắn ta chỉ trên danh nghĩa, hắn ta sẽ không quản bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không tiếp xúc với phía Mỹ. Nhiệm vụ duy nhất của hắn ta chính là dẫn đám thanh niên ưu tú Trung Quốc này an toàn ra khỏi biên giới, rồi lại dẫn họ an toàn trở về.

Nếu có kẻ dám gây bất lợi cho họ, vậy thì phải hỏi trước xem quả đấm của hắn ta có đáp ứng hay không đã.

Hắn ta dám như vậy, cũng có thực lực đó, bởi vì hắn ta là một cường giả Chí Tôn!

Tần Dương liếc mắt nhìn Chu Vân Long, trong lòng theo bản năng suy nghĩ, nếu như khi ấy Chu Vân Long cũng ở trong khách sạn, sợ rằng tình huống hẳn sẽ không thành như vậy. Đáng tiếc tính cách ông cụ này lãnh đạm, không thường xuyên tiếp xúc với đám trẻ, chuyến này cơ bản không thấy hắn ta nói gì, nên gần như không thấy hắn ta mở miệng bao giờ...
Bình Luận (0)
Comment