Chương 1709: Tuyển thủ Siêu Phàm ẩn
Đoan Mộc Phong dẫn theo hai bác sĩ lên lôi đài, nhanh chóng đỡ Vân Bạch Linh xuống dưới.
Tất cả tuyển thủ đều tự vây tới quan tâm nhìn Vân Bạch Linh, trong ánh mắt không hề che dấu sự khâm phục.
Bản thân Tần Dương cũng là bác sĩ, hắn đứng bên người Vân Bạch Linh, khẽ hỏi:
- Thương thế của cô thế nào, cần cấp cứu không?
Trên gương mặt của Vân Bạch Linh thể hiện vẻ mất mát:
- Thực xin lỗi, tôi thua rồi.
Tần Dương mỉm cười an ủi:
- Cô biểu hiện đã rất lợi hại rồi, mặc dù không rõ lắm rốt cuộc Awana còn có bao nhiêu lực chiến đấu, nhưng tôi rất có lòng tin với một chưởng cuối cùng kia của cô...
Trên gương mặt thể hiện sự mất mát của Vân Bạch Linh xuất hiện nụ cười chua xót:
- Đây có lẽ là thu hoạch được duy nhất của tôi. Mặc dù gã đã thắng trận đấu đoàn thể, nhưng tất sẽ vắng mặt trong phần thi đấu cá nhân, chúng ta không cần phải đối mặt với một đối thủ cường đại như vậy nữa.
Tần Dương cười khẽ đảm bảo:
- Cô cứ yên tâm chữa trị đi, nơi này giao cho chúng tôi là được rồi, tin tưởng chúng tôi, chúng tôi nhất định là người thắng sau cùng!
Hai mắt Vân Bạch Linh nhìn gương mặt của Tần Dương, khẽ ừ:
- Tiếp theo phải dựa vào mọi người... Thật xin lỗi!
Vân Bạch Linh đã được đưa đi, cô lập tức phải tiến hành cấp cứu, dù sao cô liên tục bị giáng quyền không nhẹ, không chỉ bị thương bên ngoài, mà còn bị thương nặng bên trong.
Một mặt khác, Awana cũng được người nâng xuống, đội trưởng phía Mỹ rất bất mãn liếc nhìn bên kia, hiển nhiên rất bất mãn với việc Chu Vân Long ra tay với Awana. Nhưng là Awana ra tay vi phạm quy tắc trước, còn muốn giết người, Chu Vân Long hơi đáng trách, nhưng đây cũng đã nương tay lắm rồi, nếu không, với thực lực của Chu Vân Long, trong nháy mắt chết ngay lập tức đối với hắn ta mà nói là quá dễ dàng.
Chiến đấu hai trận liên tục khiến tâm lý của mọi người càng thêm trầm trọng và nghiêm túc.
Chém giết, đổ máu, liều mạng!
Đây không phải một trận so tài đơn giản, đây là một cuộc chiến đấu đã định trước lưu lại trong lịch sử.
Bị thương thì tính là gì?
Dù phải đánh cược tính mạng cũng phải chiến đấu hăng hái tới cùng!
Tất cả những tuyển thủ tham gia so tài đều đã chuẩn bị tốt ý chí liều mạng.
Vòng rút thăm thứ ba một lần nữa được bắt đầu.
Triệu Thanh Long đứng trước mặt Tần Dương, trầm giọng nói:
- Hiện giờ là hòa 1-1, đối phương mất đi một Siêu Phàm, hơn nữa còn là loại thực lực mạnh như Awana, đối với chúng ta coi như là một tin tức tốt trong tin tức xấu.
Tần Dương thở dài:
- Nhưng chúng ta hiện giờ cũng chỉ có một Siêu Phàm là anh thôi.
Trên trán Triệu Thanh Long cũng thể hiện sự lo lắng:
- Hi vọng để tôi rút thăm ngẫu nhiên được một đối thủ Siêu Phàm, tôi tranh thủ liều mạng đánh rụng đối phương, đồng thời giành được thắng lợi, như vậy có thể hoàn toàn triệt tiêu cơ hội thắng lợi của Siêu Phàm còn lại, anh không đối kháng với Siêu Phàm hẳn cũng có thể thắng, chúng ta vẫn cần liều mạng thôi.
Ánh mắt Tần Dương nhìn chăm chú quả cầu rút thăm, cười khổ nói:
- Thế nào cũng phải xem ông trời có nể mặt không nữa.
Triệu Thanh Long cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt cũng nhìn thẳng chằm chằm lên màn hình.
Hai quả cầu nhỏ được đẩy ra ngoài.
Hai con số đối ứng với hai tuyển thủ trong nháy mắt cũng xuất hiện trên màn hình lớn.
- Dosl đội Mỹ đấu với Châu Luân đội Trung Quốc!
Đám người Tần Dương thở phào một hơi, ít nhất đối phương không rút trúng hai Siêu Phàm còn lại. Hiện giờ vận may tốt nhất đương nhiên chính là rút trúng được mấy người có thực lực mạnh nhất như Triệu Thanh Long, Tần Dương... còn đối phương rúng trúng người có lực chiến đấu yếu, nếu có thể thắng sáu trận trước thì có thể sớm kết thúc trận so đấu, cho dù chỉ thắng được năm trận, vậy thì ít nhất cũng có thể bước thẳng tới đấu đệm, mà hiển nhiên tuyển thủ đấu đệm sẽ không có thực lực Siêu Phàm, từ đó ít nhất còn có cơ hội thắng.
Châu Luân bước lên đài, không nhiều lời, đánh nhau ác liệt một trận với đối thủ.
Mấy phút đồng hồ sau, Dosl bị đạp bay bởi một cước của Châu Luân, trực tiếp rớt xuống đài, thua trận đấu này.
Châu Luân hưng phấn quay xuống dưới đài, hắn cũng là tuyển thủ duy nhất trong ba trận đầu không bị thương.
Trung Quốc 2: 1 Mỹ - dẫn đầu.
Quốc kỳ Trung Quốc bay múa trên khán đài, tiếng hoan hô rền vang như sấm, rất nhiều người Trung Quốc đã cất tiếng hát quốc ca.
Ở dãy ghế ngồi dành cho tuyển thủ, mọi người cũng đang vô cùng cao hứng, đều mở lời chúc mừng Châu Luân.
- Châu Luân, được đấy, thắng rất dứt khoát, còn không bị thương nữa!
- Làm đẹp lắm!
- Đánh hay lắm!
Gương mặt của Châu Luân đỏ bừng, chắp tay với mọi người:
- Mọi người tâng bốc rồi, chẳng qua vận may rút thăm của tôi không tệ, tiếp theo phải xem mọi người rồi, tôi ở dưới đài cổ vũ cho mọi người!
Nhưng trận đấu tiếp theo trong nháy mắt đã giội một bồn nước lạnh lớn lên đầu những người Trung Quốc còn đang hưng phấn, loại cảm giác giống như bồn nước có chứa khối băng lạnh vậy...
Trận đấu thứ tư, đối phương một lần nữa rút được một cao thủ Siêu Phàm, phía Trung Quốc thua rất dứt khoát, tuyển thủ tham chiến lập tức phun máu trước một quyền, bị nội thương nghiêm trọng.
Trận thứ năm, Tần Dương nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Carol Nord.
Tuyển thủ ra sân bên phía Trung Quốc tên là Triệu Phong, Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi bảy, thực lực rất gần với Thiên Nhân đỉnh phong. Tần Dương đoán có lẽ trận so tài này có hi vọng thắng rất lớn.
Carol đi lên đài, căn bản không nhìn đối thủ Triệu Phong của mình lấy một cái, ánh mắt đảo qua đám người một vòng, sau đó nhìn thẳng vị trí Tần Dương.
- Tần Dương, tao thấy thật tiếc, đối thủ của tao không phải là mày, hi vọng sau này mày còn có lá gan tham gia thi đấu cá nhân, như vậy tao sẽ chơi một chút!
Lời nói cuồng vọng của Carol khiến khán giả Trung Quốc lập tức cùng tức giận, nhưng cũng không kìm nén được dáng vẻ hiếu kỳ: Gã Carol kia vì sao chỉ nói với một mình Tần Dương như vậy? Giữa gã và Tần Dương có mâu thuẫn gì sao?
Không chỉ khán giả đang suy đoán, đến cả đám người Triệu Thanh Long cũng đều tò mò nhìn Tần Dương, ánh mắt thể hiện sự vô cùng khó hiểu.
Chẳng lẽ là vì trước kia Tần Dương từng quét ngang cảnh giới Thiên Nhân của Nhật Bản, tiếng vang rất lớn, quần chúng Mỹ tỏ vẻ không phục?
Tần Dương ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói:
- Mày kiên trì được tới vòng đấu cá nhân rồi hẵng nói đi, đến lúc đó đừng nằm ở trên giường bệnh xem bọn tao chiến đấu đấy.
Tầm mắt của Carol nhìn lướt qua Triệu Phong đứng đối diện, lạnh lùng nói:
- Có lẽ trong tư liệu của bọn mày chỉ có ba người Awana mới có thực lực Siêu Phàm, mới là đối thủ chúng mày kiêng kị, nhưng tôi phải nói cho chúng mày biết tao cũng có thực lực Siêu Phàm, hơn nữa tao càng mạnh hơn so với mấy người kia!
Đồng tử của Tần Dương đột ngột co rút - Carol cũng là Siêu Phàm!
Fuck, bốn Siêu Phàm?
Cuộc so tài này còn đánh thế nào nữa?
Gã còn mạnh hơn so với Awana?
Lời này là khoác lác, hay sự thật đây?
Trước mắt bao nhiêu người, chắc hẳn Carol sẽ không nói khoác, bởi vì một khi đã đấu rồi, đương nhiên thực lực sẽ bộc lộ ra, nếu như gã khoác lác thì e rằng sau này sẽ không còn mặt mũi xuất hiện trước đám đông nữa rồi.
Triệu Phong vốn còn có chút kinh ngạc xen lẫn tức giận, cảm giác bản thân đang bị xem thường, nhưng khi nghe Carol nói rồi, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo.
Tuyển thủ Siêu Phàm ẩn tàng?
Fuck, thật hay giả vậy, sao hắn ta xui xẻo như vậy chứ?
Mặc kệ, liều mạng thử xem sao!
Lỡ như gã chỉ dọa hắn thôi thì sao.
Triệu Phong xông tới, sau đó lại bay trở về, tốc độ so với khi hắn xông lên còn nhanh hơn, người còn bay trên không trung thì máu cũng đã phun trào trong không trung rồi.
Carol không tiến công Triệu Phòng tiếp nữa, ngược lại đứng lại, ánh mắt vẫn tập trung nhìn Tần Dương như cũ.
- Tao chờ mày trong cuộc đấu cá nhân, chẳng qua không biết mày có bị dọa sợ tới mức không dám tham chiến hay không đây?