Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1699 - Chương 1710: Phong Hồi Lộ Chuyển, Liễu Ám Hoa Minh

Chương 1710: Phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh
 

Triệu Phong thất bại.

Thất bại không thừa một giây nào.

Thực lực của Carol quả thật siêu cấp hung hãn giống như lời gã nói. Triệu Phong không cam tâm tấn công một lần nữa, sau đó lại bị Carol đánh bay bất ngờ một lần nữa.

Mặc dù Carol đánh Triệu Phong tới mức phun máu, nhưng đây chẳng qua chỉ là công kích bình thường, gã cũng không tiến công điên cuồng giống như Awana, gã chỉ muốn đánh bại đối thủ của mình, giành được chiến thắng mà thôi.

Hoặc là nói, người mà Carol muốn đánh cũng chỉ có Tần Dương mà thôi.

Giữa gia tộc Nord và Tần Dương có rất nhiều ân oán, cho tới bây giờ gia tộc Nord đã có ba người chết trong tay Tần Dương, hơn nữa Tần Dương moi ra được bí mật của gia tộc công khai công chúng, khiến gia tộc Nord vô cùng chật vật, mất hết thể diện.

Gia tộc Nord không muốn khai chiến với Tần Dương và toàn bộ thế lực sau lưng hắn, nhưng loại thi đấu lôi đài này là quang minh chính đại, cho dù Carol "bất cẩn" đánh Tần Dương tàn phế hay đánh chết trên lôi đài thì đó hoàn toàn cũng là lý do chính đáng.

Carol vẫn luôn kỳ vọng trong lần thi đấu đoàn thể gã có thể được rút trúng một tổ đấu với Tần Dương, như vậy thì gã có thể quang minh chính đại đánh bại Tần Dương, hung hăng nhục mã hắn, vả mặt của hắn, xả một hơi tức thay cho gia tộc Nord.

Đáng tiếc không được như mong muốn.

Triệu Phong được đỡ xuống lôi đài, Carol không vội vã bước xuống, mà là vươn tay ra chỉ Tần Dương, sau đó làm động tác cắt ngang cổ.

Tần Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Carol, không đáp lại bất cứ điều gì.

Thực lực của Carol quả thực rất mạnh, trông qua dường như không đơn thuần chỉ mới bước vào Siêu Phàm. Mặc dù Tần Dương đã bước vào cảnh giới Đại Thành được gần một năm, mặc dù thực lực đã được nâng lên không ít, cũng sắp tấn cấp rồi, nhưng còn kém quá xa so với Carol. Tần Dương không hề nắm chắc bản thân có thể chiến thắng Carol.

Carol cười lạnh một tiếng, xoay người bước xuống lôi đài.

Triệu Thanh Long sán lại gần, khẽ hỏi:

- Hai người có thù oán?

Tần Dương gật đầu:

- Ừ, tôi xảy ra xung đột với gia tộc của bọn họ, tôi biết gia tộc Nord phái người đến tham dự, nhưng tôi không ngờ Carol lợi hại như vậy!

Ánh mắt của Triệu Thanh Long lập tức biểu lộ mấy phần lo lắng:

- Năm trận, bọn họ lật ngược thế cục rồi, ba đấu hai rồi, bọn họ còn có cao thủ Siêu Phàm...

Tần Dương cười khổ:

- Xét thực lực tổng hợp thì chúng ta kém hơn không ít, trận này sợ là không dễ đánh.

Triệu Thanh Long thở dài:

- Hi vọng lần rút thăm tiếp theo may mắn hơn một chút.

Trận thứ sáu.

- Baker đội Mỹ đấu với Trương Vĩ đội Trung Quốc.

Đối phương đã lật ngược thế cục, ba đấu hai, không thể thua nữa.

Suy xét lại xác suất, trong năm trận rút ngẫu nhiên ra ba cao thủ Siêu Phàm, vận số này tốt quá đấy nhỉ.

Hiện giờ bên đội mình chỉ có một tuyển thủ Siêu Phàm là Triệu Thanh Long, đối phương cũng còn một, tính ra hi vọng Mỹ thắng càng lớn hơn.

Mọi người thấp thỏm mong Trương Vĩ có thể đánh bại đối thủ san bằng tỉ số, nhưng một lần nữa trận đấu của Trương Vĩ kết thúc bằng bàn thua.

Không thể nói là Trương Vĩ không đủ cố gắng, không đủ liều mạng, bởi vì hắn ta bị khiêng xuống, không chỉ hoàn toàn bị đánh ngất, mà đến cả chân cũng bị gãy một bên.

Hắn ta luôn liều mạng chiến đấu đến giây phút cuối cùng, nhưng sự chênh lệch thực lực không phải thứ mà liều mạng có thể bù đắp lại được.

Trên khán đài Trung Quốc bao trùm bởi sự trầm mặc.

Khán giả vừa cảm động vì tuyển thủ Trung Quốc đã liều mạng, vừa đau lòng vì không thể thắng được trận đấu này.

2-4, bị rớt lại phía sau rồi.

Chỉ cần bọn họ thắng thêm một trận nữa thì sẽ trở thành cục diện mươi trận không thua, giành được điểm thi đấu trước.

Trên dãy ghế tuyển thủ cũng đang bao trùm bởi bầu không khí trầm mặc đáng sợ. Mọi người cùng nhìn nhau, muốn nói gì đó, nhưng lại không cách nào mở miệng được.

Vòng rút thăm cho trận thứ bảy, mọi người nơi đây đều đã bắt đầu trầm mặc rồi.

- Mike đội Mỹ đấu với Lý Hoa đội Trung Quốc.

Tần Dương và Triệu Thanh Long liếc nhau, ánh mắt đều thể hiện mấy phần phức tạp.

Chỉ còn ba trận thôi, hai người bọn họ vẫn không bị rút trúng, mà tuyển thủ Siêu Phàm cuối cùng của đội đối thủ kia không bị rút trúng...

Lý Hoa âm trầm đi lên lôi đài, trầm mặc tiến công.

Trải qua ác chiến gần năm phút đồng hồ, Lý Hoa rốt cuộc đã đánh bại đối thủ của mình, khóe miệng trào ra máu.

Thấy được đối thủ rốt cuộc đã bị đánh bại, trên gương mặt của Lý Hoa cuối cùng đã nở nụ cười.

3-4!

Đuổi kịp được một trận rồi!

Lần rút thăm cho trận đấu thứ tám bắt đầu.

- Charles đội Mỹ đấu với Điền Qua đội Trung Quốc.

Tần Dương theo bản năng liếc nhìn Triệu Vân Long một cái, đều thấy được trong ánh mắt đối phương sự bàng hoàng.

Vẫn không rút trúng bọn họ!

Hai người Tần Dương và Triệu Thanh Long lại là kế cuối!

Tuyển thủ Siêu Phàm cuối cùng Harman kia của đội đối phương cũng không bị rút trúng...

- Hai người lợi hại nhất Tần Dương và Triệu Thanh Long không ngờ đến bây giờ vẫn không bị rút trúng, vận số gì đây chứ! Đối phương đã rút trúng được ba tuyển thủ Siêu Phàm rồi!

- Lần rút thăm này không tốt lắm đây!

- Không biết Điền Qua có thể thắng hay không, nếu như anh ta thắng thì là hòa 4-4, nếu như thua thì là 3-5, vô cùng nguy hiểm.

- Thật xui xẻo quá mà!

- Hi vọng thực lực của tên Charles kia yếu một chút!

Mọi người bàn tán xôn xao, trong giọng điệu xen lẫn mấy phần khó chịu với vận số kém.

Điền Qua bước lên lôi đài trong tiếng reo hò hú hét của khán giả Trung Quốc, đánh với đối thủ của mình.

Có lẽ ông trời cũng không tính là hoàn toàn bất công, hoặc là ngài chỉ muốn đùa giỡn với bọn họ mà thôi, bởi vì thực lực của Điền Qua rõ ràng cao hơn một bậc so với Charles.

Ba phút sau, Điền Qua dứt khoát đánh Charles xuống lôi đài, giành được thắng lợi ở trận thứ tám, kéo thêm một trận thắng nữa về.

4-4!

Tất cả người Hoa đều hoan hô vang động như sấm rền, nhất là ở phía khu vực tuyển thủ, sự nặng nề trên gương mặt của mọi người đều biến mất, thay thế bằng thần sắc hưng phấn.

Vì sao chứ?

Khổ tận cam lai chứ sao!

Sự phấn đấu gian khổ cùng với vận khí không may mắn trước đó, vật lộn đánh hòa 4-4, đến bây giờ đối phương chỉ còn mỗi Harman, mà bên phía đội nhà còn có một Tần Dương quét ngang cảnh giới Thiên Nhân cùng với một Triệu Thanh Long thực lực Siêu Phàm, bất kể Harman đánh với Tần Dương hay với Triệu Thanh Long, trận chiến này Harman thắng hay thua chưa xét tới, chỉ còn một người còn lại khác nhất định có thể chiến thắng đối phương.

Nói đơn giản chính là trong hai trận đấu, bên phía Trung Quốc ít nhất có thể giành được một trận, tạm thời giữ được thế cục không thua, mà nếu như vận may tốt có lẽ còn có một cơ hội thắng nhất định...

Thần sắc trên gương mặt của Triệu Thanh Long nhẹ nhàng hơn mấy phần, thậm chí còn có phần vui vẻ:

- Anh có thể đánh bại đối thủ thực lực Siêu Phàm không?

Tần Dương cười khổ nói:

- Rất khó.

Triệu Thanh Long suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vậy thì chúng ta cầu nguyện đi, hi vọng Harman là đối thủ của tôi, như vậy anh đánh bại được người còn lại, tôi và Harman liều mạng với nhau, nếu như may mắn thì tôi thắng, kết quả chúng ta 6 đối phương 4, không cần đánh tới trận đấu thêm kia nữa rồi.

Tần Dương bật cười, ánh mắt nhìn tới quả cầu rút thăm kia.

- Hi vọng vậy!

Tâm trạng của Tần Dương cũng có phần phức tạp xen lẫn vi diệu. Đối thủ của hắn đến cùng có phải Harman hay không?

Xét thực lực chắc chắn hắn kém Siêu Phàm không ít, nhưng tính cả thể chất biến thái của hắn, còn cộng thêm đồng thuật... Có lẽ có thể đấu một trận chăng?
Bình Luận (0)
Comment