Chương 1716: Có phần thắng?
- Mọi người có ý tưởng gì về đấu cá nhân tiếp theo không?
Đoan Mộc Phong tuyên bố quyết định của cấp trên, đợi mọi người bình ổn cảm xúc mới nêu ra mục đích chủ yếu của cuộc họp hôm nay.
Mọi người vẫn còn kích động vì lời nói của Đoan Mộc Phong, dù sao nếu chiếu cảnh trong sân thi đấu thì bọn họ chắc chắn đều sẽ trở thành ngôi sao, thành đối tượng được mọi người bàn tán và sùng bái. Các đội viên đều là thanh niên, có ai không muốn nổi tiếng?
Nhắc đến đấu cá nhân ngày mai, mọi người lại bỗng nhiên trầm mặc, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Cái nhìn?
Bọn họ có thể có ý kiến gì?
Đối phương còn có hai tuyển thủ Siêu Phàm, bên mình không có một Siêu Phàm nào, không đánh lại nổi.
- Đội trưởng, đội viên của chúng ta tổn thương nghiêm trọng, trước mắt rất ít người còn có thể tham chiến, đấu cá nhân này sẽ là một trận gay go. Không biết có thể điều động cao thủ trong nước lại đây giúp đỡ không? Tính thời gian, nếu điều động nhanh thì chắc còn kịp.
Trong đội viên có người đầu óc nhanh nhạy, hơi im lặng một lúc rồi có người đưa ra đề nghị này.
Đoan Mộc Phong buông tiếng thở dài:
- Muốn điều động thì đúng là còn kịp, nhưng chúng ta đã không có tuyển thủ thanh niên Siêu Phàm dưới ba mươi tuổi. Có thực lực Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi bảy, nhưng dù có điều động đến đây cũng vô ích, dù sao đối phương còn có hai tuyển thủ Siêu Phàm.
Mọi người nghe Đoan Mộc Phong nói vậy thì sắc mặt thoáng chốc mang mấy phần cay đắng.
Trung Quốc tự nhiên có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm, ra lệnh điều động một tiếng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng Siêu Phàm dưới ba mươi tuổi thì hiếm như lông phượng sừng lân. Dù sao người tu hành ba mươi tuổi đạt đến Siêu Phàm đều có thiên phú siêu mạnh, cộng thêm công pháp tu luyện đủ ưu tú, tài nguyên tu luyện đầy đủ.
- Mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn phải đánh, dù cho cuối cùng bị thua vẫn phải đánh, nếu không chẳng phải là bị người khinh thường, nói chúng ta không có cả dũng khí chiến đấu?
- Đúng vậy! Chắc bọn họ sẽ không cử Siêu Phàm lên sân ngay từ đầu, chúng ta vẫn đánh được, thắng trận nào hay trận ấy, phải đánh ra khí thế của Trung Quốc chúng ta!
- Ừ, liều!
Tuy mọi người biết không đánh lại nhưng chẳng hề e sợ, ngược lại ai nấy dâng trào ý chí chiến đấu.
Đoan Mộc Phong nhìn biểu hiện của mọi người, lộ ánh mắt vừa lòng, chuyển sang hỏi Tần Dương:
- Tần Dương, còn con thì sao?
Trong khi mọi người lòng đầy căm phẫn khảng khái tỏ thái độ thì Tần Dương luôn giữ im lặng, nghe Đoan Mộc Phong hỏi mình, hắn bình tĩnh cười cười:
- Giao Files và Carol cho tôi đối phó.
Mọi người trợn to mắt, khiếp sợ nhìn Tần Dương. Chỉ có Trần Hầu là vẻ mặt thoải mái nhìn Tần Dương, dù sao lúc trước hắn ta luôn ở cùng Tần Dương, hắn ta đã biết thái độ của Tần Dương lúc ở trong bệnh viện.
Đoan Mộc Phong hơi nhướng mày hỏi:
- Có phần thắng?
Tần Dương trầm ngâm vài giây, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Thực lực của Files hơi thấp, chắc ổn, còn Carol thì phải đánh mới biết.
Mọi người nghe vậy đều ồn ào.
- Ôi mợ, Tần Dương, anh nói thật không?
- Tần Dương, anh có thể đánh bại Siêu Phàm?
- Thiệt hay xạo vậy? Đó là cao thủ Siêu Phàm!
- Tần Dương, anh mới Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm đúng không? Sức chiến đấu dữ dội vậy?
Đồng đội giật mình lao nhao ồn ào, Tần Dương cười nói:
- Tôi đã đánh với Siêu Phàm vài lần, trong lòng đại khái biết chừng mực. Tôi không dám nói nhất định sẽ thắng lợi, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Tuy mọi người không tiếp xúc nhiều với Tần Dương nhưng hiểu biết tính cách của hắn, nói chuyện làm việc đều là vô cùng bền chắc, chưa bao giờ khoác lác, nếu hắn đã nói như vậy thì chắc hẳn trong lòng thật sự có mấy phần nắm chắc.
Đây đúng là tin tức tốt.
Hai tuyển thủ Siêu Phàm Files và Carol như hai áng mây đen bao phủ trong lòng mọi người, đè họ ngộp thở, Tần Dương tựa như tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua mây đen, khiến trong lòng họ một lần nữa sáng trong thoải mái.
Mọi người vừa cảm thấy phấn chấn vừa có chút nỗi lòng phức tạp.
Người so với người tức chết người!
Tần Dương người ta năm ngoái mới vào Thiên Nhân cảnh, hắn mới hai mươi hai tuổi, hắn mới có thực lực Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm.
Lúc mình có thực lực cỡ này thì chưa chắc đánh thắng nổi Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi sáu, người ta đã càn quét Thiên Nhân cảnh, thẳng tiến Siêu Phàm, đối lập quá mãnh liệt.
Lúc trước Tần Dương lên đài ở ván thứ chín, đối thủ cũng có thực lực đỉnh phong Thiên Nhân, hắn có kinh có hiểm thắng trận.
Trận thi đấu này thoạt trông không có điểm sáng bắt mắt, không có so đấu mạo hiểm, không có liều mạng tàn khốc, nhẹ nhàng đánh xong, trôi chảy thắng trận, Tần Dương không bị vết trầy nào. Nhưng càng như vậy càng thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ của Tần Dương.
Không có áp đảo ưu thế mà muốn thuận lợi thắng trận, có thể không?
Ánh mắt Đoan Mộc Phong có chút phấn chấn, hắn ta biết Tần Dương đánh giỏi, nhưng không ngờ sẽ giỏi như vậy. Đoan Mộc Phong ánh mắt mong đợi khen:
- Tốt, nếu anh có nắm chắc liều một phen thì tôi sẽ điều thêm một số người đến, gom đủ số người, mấy ván đầu anh đừng lên sân, đợi ván cuối, cố gắng hết sức tiết kiệm thể lực để đánh trận cuối.
- Đúng vậy! Tần Dương, anh lo tập trung chuẩn bị đối phó hai Siêu Phàm, những người khác cứ giao cho chúng tôi!
- Khúc đầu cứ giao cho chúng tôi, không đánh lại Siêu Phàm nhưng chúng tôi dư sức xử Thiên Nhân, ai sợ ai? !
- Nhờ vào anh, Tần Dương!
...
Tuy trong lòng mọi người đều cảm thấy khả năng Tần Dương chiến thắng hai đối thủ Siêu Phàm là quá thấp, nhưng bất kể như thế nào, hắn đứng ra gánh trách nhiệm lớn, chống lại hai đối thủ ghê gớm nhất, điều này đáng giá mọi người khâm phục.
Huống chi Carol lợi hại nhất trong hai tuyển thủ Siêu Phàm đặc biệt nhằm vào Tần Dương, nếu để gã đụng độ Tần Dương thì tuyệt đối sẽ không nhẹ tay với hắn, xác suất hắn bị thương, thậm chí tàn phế trong trận chiến này là rất cao, nhưng hắn vẫn không chút do dự đứng ra.
Tần Dương mỉm cười đáp lại mọi người:
- Tốt, vậy làm phiền mọi người lo những đối thủ ván đầu!
Sự tình cứ như thế được quyết định, Đoan Mộc Phong khích lệ mọi người mấy câu, dặn dò một số chuyện cần chú ý, sau đó tan họp.
Trần Hầu và Tần Dương cùng đi ra phòng họp, chờ khi rời xa mọi người, Trần Hầu mới cười trộm:
- Hi hi, mới nãy anh có thấy nét mặt của mọi người khi anh nói sẽ giải quyết hai đối thủ Siêu Phàm không?
Tần Dương cười cười, không nói chuyện.
Hắn đương nhiên thấy nét mặt của mọi người, đơn giản là khiếp sợ và khó tin, có lẽ thậm chí có người trong lòng cho rằng Tần Dương bị khùng.
Trần Hầu cười lớn:
- Cũng may trước đó anh có chiến tích càn quét Thiên Nhân cảnh trong Nhật Bản, chứ không thì anh tuyên bố như thế, sợ rằng người ta sẽ nhìn anh như kẻ điên ham gây chú ý rồi. Bây giờ tôi bỗng dưng rất mong đợi đấu cá nhân bắt đầu, tiếc rằng tôi bị gãy tay, không cách nào lại lên đài chia sẻ chút áp lực giúp anh.
Tần Dương cười tủm tỉm vỗ vai Trần Hầu:
- Đã gãy tay thì yên phận ở khán đài đi, đừng suy nghĩ lung tung, xem tôi biểu diễn!