Chương 1715: Còn muốn chịu khuất nhục một lần nữa sao?
Khách sạn Morgan.
Các thành viên của đoàn giao lưu Mỹ hội tụ lại, nhưng không ai nói chuyện, sắc mặt cực kỳ khó xem, không khí có chút nghiêm túc.
Đoàn trưởng đoàn giao lưu Mỹ cũng là đội trưởng Ambrose đi vào phòng họp, nhìn nhóm tuyển thủ vẻ mặt nặng nề thì cau mày, đi tới vị trí đằng trước nhất, ngồi xuống.
- Tôi mới từ bệnh viện trở về...
Mọi người đều ngẩng đầu lên, ánh mắt thấp thỏm nhìn Ambrose.
Ambrose hơi tạm dừng, tiếp tục nói:
- Tôi nhìn thấy thân thiết và lo lắng từ trong mắt mọi người, may mắn là Harman không có nguy hiểm mạng sống.
Mọi người cùng hoan hô.
Harman liều mạng không chỉ chinh phục khán giả trên khán đài, còn có các đồng đội của mình.
Người như vậy, mặc kệ có cái nhìn thế nào về trận thi đấu này đều sẽ không ảnh hưởng lòng kính nể của họ dành cho gã.
Trong giọng nói của Ambrose lộ rõ trầm trọng:
- Không may là e rằng sau này thực lực của Harman không cách nào tiến bộ nữa, thân thể của hắn bị thương nghiêm trọng, mất máu nhiều, công năng khí quan bị thương rất nặng.
Nụ cười mới nở trên môi nhóm người chớp mắt đông lại.
Đây đúng là một tin bất hạnh.
- Lúc tôi ra bệnh viện thì Harman đã tỉnh lại, hắn tạm thời sẽ nằm viện một thời gian dài. Hắn ủy thác tôi gửi một câu đến cho mọi người.
Nhóm người trong phòng họp tiềm thức ngồi thẳng người, thẳng sống lưng, vẻ mặt nghiêm túc.
Ambrose trầm giọng nói:
- Harman nói; tôi rất xin lỗi, nếu tôi kiên trì thêm chút nữa thì có lẽ thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta, rất xin lỗi, tôi không hy vọng mọi người tha thứ cho tôi, tôi chỉ mong rằng trong đấu cá nhân tiếp theo mọi người sẽ chiến thắng đội Trung Quốc, lấy về vinh quang của chúng ta. Tôi không thể tiếp tục cùng mọi người chiến đấu, vậy nên kính nhờ mọi người, Files, Carol, kính nhờ!
- Không, đội trưởng, chúng ta thua không phải lỗi của Harman, anh ta đã cố gắng hết sức! Mỗi người chúng ta đã dốc hết sức lực, chỉ có thể nói số phận không đứng về phía chúng ta.
- Đúng vậy! Tuy chúng ta thua đấu đội nhưng còn có đấu cá nhân, bọn họ chỉ có hai tuyển thủ Siêu Phàm và đều đã bị thương nặng, bọn họ không còn tuyển thủ Siêu Phàm nào khác, đã định sẵn sẽ không thắng nổi chúng ta trong đấu cá nhân. Chúng ta sẽ không chút nương tay đánh bại bọn họ, giành lấy thắng lợi đấu cá nhân!
- Đánh bại bọn họ!
- Bọn họ phải thua trong đấu cá nhân!
Ambrose nhìn các đội viên ra tiếng, vui mừng gật đầu:
- Rất tốt, trông thấy mọi người vẫn tràn ngập sĩ khí thì tôi yên lòng. Chúng ta thua đấu đội, tôi cũng rất khó chịu, nhưng mọi người đều đã cố gắng hết sức, chỉ có thể nói nữ thần chiến thắng đứng sai vị trí, vậy thì chúng ta dựa vào sức mình cướp về vinh quang thuộc về chúng ta!
- Tuy xem tình hình hiện tại thì nhiều đội viên của đoàn đại biểu Trung Quốc bị thương, không bao nhiêu người còn giữ sức chiến đấu, cộng thêm sự kiện khủng bố tập kích làm vài người bị thương, bọn họ không có nhiều người để dùng, nhưng bọn họ còn có một người sức chiến đấu rất mạnh...
Ambrose chưa nói xong Carol đã đứng lên, âm thanh lạnh lẽo tiếp lời:
- Đội trưởng, anh đang nói về Tần Dương đúng không? Anh yên tâm, tôi sẽ đập nát hắn!
Ambrose nhìn vào mặt Carol:
- Carol, thực lực của anh mạnh hơn Files một chút, trước mắt là đội viên mạnh nhất trong đoàn chúng ta. Vì tôn nghiêm của Trung Quốc, dù Tần Dương kia không phải Siêu Phàm nhưng chắc chắn cũng sẽ ra trận. Tôi biết anh có ân oán với Tần Dương, đây là cơ hội tìm về vinh diệu cho gia tộc của anh, cũng là cơ hội tìm về mặt mũi cho nước Mỹ chúng ta. Tôi hy vọng anh nói cho tôi biết anh nhất định sẽ chiến thắng trận thi đấu này!
Carol trả lời khẳng định:
- Đội trưởng, tôi xác định, tôi nhất định sẽ giành chiến thắng!
Ambrose gật đầu, ánh mắt quét về phía đội viên khác:
- Tuy là đấu cá nhân nhưng bên trong là một trận thi đấu kết hợp giữa hợp tác đoàn đội và bày ra năng lực cá nhân, vì ổn thỏa, Files và Carol sẽ ra sân cuối cùng, chúng ta phải bảo đảm chiến thắng cuối cùng.
Files nhíu mày hỏi:
- Bọn họ không có ai có thể đấu, chúng ta có cần thận trọng đến vậy không? Chẳng bằng để tôi và Carol trực tiếp ra mặt, hoàn toàn hạ gục bọn họ, vậy thì sẽ thắng càng sảng khoái.
Ambrose lắc đầu, nói:
- Không, còn một ngày rưỡi mới đến thi đấu, nếu bọn họ đột ngột điều động người từ trong nước lại đây cũng không khó, còn kịp giờ. Hơn nữa Trung Quốc là nước lớn số một của tu hành phương đông, tuyệt đối không thể khinh thường.
Tất cả đội viên nghe Ambrose nói vậy thì đều ngậm miệng lại.
Giọng nói của Ambrose càng nghiêm khắc hơn:
- Chúng ta cố gắng hết sức liều đánh, nếu vẫn thua thì không còn lời nào để nói, tuy không cam lòng nhưng không thẹn với lòng. Còn nếu rõ ràng có thể thắng lại thua chỉ vì chúng ta sơ sẩy thì sẽ là kẻ có tội với nước Mỹ.
- Trong đấu đội, chúng ta có bốn tuyển thủ Siêu Phàm, đối phương chỉ có hai, mọi người đều cho rằng chúng ta thắng chắc rồi, nhưng cố tình chúng ta thua, chẳng lẽ các người còn muốn gặp khuất nhục thêm lần nữa trong đấu cá nhân sao?
...
Cùng lúc đó, Đoan Mộc Phong cũng đang tổ chức buổi họp tương tự, nhưng số người họp ít hơn nhiều, người tham dự toàn là người bệnh treo cánh tay giống như Trần Hầu.
Đoan Mộc Phong ngồi trên ghế khúc đầu, nét mặt nặng nề nói:
- Trước khi họp, xin cho phép tôi chào tất cả tuyển thủ đã dùng hết sức mình có trên lôi đài, mặc kệ thua hay thắng thì các người là chiến sĩ bất khuất, các người là vinh quang của Trung Quốc!
Đoan Mộc Phong đứng lên, kính lễ quân đội với tất cả đội viên, sắc mặt nghiêm túc.
Nhóm Tần Dương đều đứng dậy, một đội viên kêu lên:
- Đội trưởng, nói quá lời rồi, đây là chuyện chúng ta nên làm!
Mọi người lớn tiếng phụ họa, tuy rằng phòng họp không có bao nhiêu người nhưng không khí trở nên xao động vì Đoan Mộc Phong làm quân lễ, cảm xúc kỳ diệu tràn ngập trong ngực như sắp tuôn trào ra.
Đoan Mộc Phong buông tay xuống, nét mặt nghiêm túc giãn ra nụ cười:
- Các người trả giá giành lấy chiến thắng vì Trung Quốc, quốc gia sẽ không quên các sự cố gắng của các người, nhân dân cũng sẽ ghi nhớ các người. Mới nhận được trả lời của lãnh đạo, nguyên trận thi đấu sẽ được tiếp sóng đầy đủ, không cắt bớt cảnh nào.
Tần Dương hơi cau mày, hắn không lộ nét mặt hưng phấn, không phải vì hắn là người chói mắt nhất trong đoàn mà vì hắn cứ cảm thấy có chuyện gì đó đang diễn ra ở sau lưng.
Nếu phát sóng hình ảnh chiến đấu tràn ngập máu me thế này thì không thua gì một viên đạn hạt nhân nổ mạnh, sản sinh uy lực to lớn.
Vì chiến thắng mà gãy tay, gãy xương, bị thương nhẹ không xuống đài, hình ảnh tàn khốc như vậy không thua gì chiến tranh, sẽ dẫn đến chấn động thế nào trong dân chúng? Bọn họ muốn có hiệu quả gì?
Thông thường tác phẩm có sức khuếch đại và tuyên truyền như vậy sẽ chỉ được dùng vào một trường hợp, nhưng chẳng phải đang trong thời hòa bình sao?
Tần Dương không hiểu.