Chương 1714: Chiến đấu không phải là mù quáng
- Chúng ta thắng?
Vân Bạch Linh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo ửng đỏ, trong mắt tràn đầy vui mừng:
- Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi...
Hiển nhiên tâm tình của Vân Bạch Linh rất kích động, thế cho nên liên tục lặp lại hai lần ‘vậy là tốt rồi’. Một lúc sau Vân Bạch Linh tỉnh táo lại, có chút ngượng ngùng.
- Ài, hơi kích động, để các người chê cười.
Tần Dương cười nói:
- Chê cười gì đâu, chúng tôi cũng kích động vậy, trận đấu đội này khó khăn lắm mới thắng lợi.
Vân Bạch Linh quét mắt qua Trần Hầu treo cánh tay, nụ cười thu bớt lại:
- Những người khác thế nào? Có ai bị thương không? Triệu Thanh Long thì sao?
Vẻ mặt Tần Dương buồn bã khẽ nói:
- Nhiều người bị thương, Triệu Thanh Long bị thương nặng nhất.
Tần Dương kể sơ toàn quá trình thi đấu. Vân Bạch Linh nghe trận chiến bi tráng của Triệu Thanh Long thì sắc mặt hoảng hốt, dường như chính mình đứng trên đài, tưởng tượng tình huống ngay lúc này của hắn ta, trong mắt Vân Bạch Linh cũng có vài phần thoải mái kỳ lạ.
- Tôi không bằng anh ta!
Vân Bạch Linh bỗng nhiên thở dài:
- Trong đại hội liên minh lúc trước, tôi và anh ta giao đấu, anh ta có thể đập nồi chìm thuyền, lấy bị thương đổi bị thương đánh bại tôi. Hiện giờ anh ta có thể bất chấp hết thảy, cược mạng sống của mình, quyết đoán này... tôi không bằng anh ta.
Tần Dương an ủi:
- Bạch Linh, cô đừng tự coi nhẹ mình, cô gặp Awana có thực lực dũng mãnh hơn nhiều, cô liều mạng bị thương để tổn thương nặng hắn, khiến hắn không cách nào tham gia đấu cá nhân, thế là đã rất giỏi rồi.
Vân Bạch Linh thân thiết hỏi:
- Triệu Thanh Long... ổn chứ?
Tần Dương lắc đầu, nét mặt có chút thổn thức thuật lại tình huống của Triệu Thanh Long.
Vân Bạch Linh lặng im, nhẹ gật đầu, không nói chuyện, cũng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Tần Dương nhìn Vân Bạch Linh nặng trĩu ưu tư, hắn đứng lên nói:
- Cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe, chúng tôi đi trước, lát tối lại đến thăm cô.
Vân Bạch Linh tỉnh táo lại từ trong trầm tư, ngơ ngác nhìn Tần Dương:
- Tuyển thủ chúng ta bị thương nặng như vậy, chắc chắn sẽ thua đấu cá nhân phải không?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tôi còn ở đây.
Vân Bạch Linh nhìn Tần Dương, ánh mắt có chút nghi hoặc:
- Tôi biết anh rất mạnh, nhưng đối phương còn hai tuyển thủ Siêu Phàm, đặc biệt là Carol nhằm vào anh, nghe anh giảng thuật thì hình như hắn cũng rất ghê gớm, thậm chí còn lợi hại hơn Awana.
- Bọn họ ghê gớm, tôi cũng không kém.
Tần Dương cười khoe hàm răng trắng:
- Thật ra các người không biết rằng tôi mạnh lắm đấy!
Vân Bạch Linh bị chọc cười:
- Thế thì anh mạnh đến mức nào?
Tần Dương khẽ nói:
- Tôi từng chém giết Siêu Phàm.
Nụ cười đông trên môi Vân Bạch Linh, ánh mắt khiếp sợ nhìn Tần Dương. Trần Hầu ở bên cạnh vốn cười tủm tỉm lúc này xoe tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
- Nếu Carol đã kiêu ngạo tuyên bố lời như vậy thì tôi đương nhiên sẽ cho hắn một món quà bất ngờ lớn, cô cứ dưỡng thương đi, đấu cá nhân giao cho tôi, đây là lời hứa của tôi với Triệu Thanh Long.
Tần Dương đứng lên rời đi, mãi khi vang tiếng đóng cửa Vân Bạch Linh mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ.
Chém giết Siêu Phàm?
Tần Dương dữ dội vậy sao?
Chuyện đó đã xảy ra từ bao giờ? Dù là mình và Triệu Thanh Long cũng khó làm được như vậy.
Đánh bại và chém giết là hai chuyện khác nhau.
Thực lực của Tần Dương mới cao bao nhiêu? Hắn vào Thiên Nhân cảnh chưa đầy một năm thì phải, thực lực còn ở Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm, vậy mà càn quét Thiên Nhân, chém giết Siêu Phàm?
Vân Bạch Linh hít một hơi thật sâu, mắt bắn ra tia sáng hy vọng.
Ưm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi hiện trường xem trận thi đấu này.
...
- Anh thật sự từng giết Siêu Phàm?
Trần Hầu chạy theo sau Tần Dương, dai dẳng hỏi, trong mắt toàn là khâm phục.
- Đúng vậy!
- Giết lúc nào? Giết ai?
Tần Dương dừng bước chân, quay đầu nhìn Trần Hầu mặt tràn đầy hóng hớt:
- Sao anh nhiều chuyện quá vậy, giống như phụ nữ.
- Nhưng đó là Siêu Phàm! Vậy mà anh từng giết người, giết người có cảm thụ như thế nào? Có phải cảm giác rất đáng sợ không?
Tần Dương câm nín, nhưng ngẫm lại cũng thoải mái. Con cháu thế gia như Trần Hầu có lẽ thường đánh nhau với người khác, nhưng chưa từng giết người, trong lòng tràn ngập tò mò cũng bình thường.
- Cảm thụ gì đó, hắn là sát thủ, muốn giết tôi, tôi phòng vệ chính đáng, tôi không giết hắn thì sẽ bị giết, đơn giản vậy thôi. Chẳng lẽ giải quyết một sát thủ muốn giết mình mà còn muốn tôi thấy khổ sở?
Trần Hầu nhìn nét mặt hờ hững của Tần Dương, hắn ta lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ sâu xa, dường như đang thả hồn tưởng tượng tình cảnh lúc Tần Dương chém giết sát thủ Siêu Phàm.
- Sát thủ Siêu Phàm chắc chắn rất ghê gớm, vậy mà bị anh xử lý, anh thật ghê gớm. Anh giấu kỹ thật.
Tần Dương cáu kỉnh nói:
- Chẳng lẽ tôi xử lý một sát thủ Siêu Phàm còn phải bắt loa nói cho cả thế giới biết tôi đã giết người sao? Đây không phải chuyện tốt lành gì, anh có cần làm bộ mặt khoa trương vậy không?
Trần Hầu khẽ thở dài:
- Nhưng anh như vậy là vừa học vừa áp dụng thực tế, dùng tu hành bảo hộ chính mình. Còn người như tôi, tu hành đầy mình mà chẳng được chi. Anh nói xem đấu võ đại hội liên minh gì đó có gì hay ho? Cùng lắm là giúp thân thể khỏe mạnh.
Tần Dương thuận miệng trêu chọc:
- Anh cảm thấy nó giúp thân thể khỏe mạnh chưa đủ thỏa mãn thì đi bảo vệ quốc gia đi. Quốc gia vô cùng hoan nghênh người tu hành từ Đại Thành cảnh trở lên, rất nhiều công tác có tính khiêu chiến đang chờ đợi anh, đi thử xem, đến lúc đó anh sẽ không đứng đây cảm thán nữa.
Người nói vô ý, người nghe để trong lòng.
Tần Dương vốn chỉ thuận miệng trêu chọc nhưng Trần Hầu mắt sáng rực hỏi dồn:
- Tần Dương, anh nói xem những cao thủ Đại Thành bị quốc gia thu nhận rồi cho làm chuyện gì?
Tần Dương nhìn mắt Trần Hầu tỏa sáng thì kinh ngạc hỏi:
- Không lẽ anh thật sự muốn đi con đường đó?
Trần Hầu nhe răng cười nói:
- Thì anh cứ nói cho tôi nghe xem, nghe cách anh nói chuyện thì chắc khá hiểu biết việc này?
Tần Dương ngẫm nghĩ, giải thích:
- Cũng tùy vào anh gia nhập ngành nào nữa, quyền lực và trách nhiệm cũng khác nhau, có đối nội, xử lý các việc tương quan người tu hành. Có đối ngoại, chấp hành một ít nhiệm vụ đặc biệt, còn nội dung nhiệm vụ thì đủ loại, cái gì đều có, trong đó thậm chí bao hàm một ít nhiệm vụ rất nguy hiểm, có lẽ sẽ mất mạng. Tóm lại là chỉ cần anh gia nhập thì chung quy sẽ tìm được định vị của mình, nếu anh thật sự có hứng thú thì có thể đi trung tâm tư vấn người tu hành của chính phủ hỏi thử xem, bọn họ sẽ giải thích tường tận hơn cho anh, bao anh chọn đúng việc đúng sức mình.
Trần Hầu dứt khoát gật đầu, nói:
- Ừ, khi nào rảnh tôi sẽ đi hỏi.
Tần Dương nhìn nét mặt kiên quyết của Trần Hầu, không kìm được lần thứ hai hỏi:
- Anh nghiêm túc sao?
Trần Hầu gật đầu, nét mặt nghiêm nghị:
- Nghiêm túc chứ, lần này thi đấu khiến tôi có cảm thụ khác biệt, tôi cảm thấy chiến đấu nên có mục đích riêng chứ không phải mù quáng. Tôi đã sống hơn hai mươi năm thoải mái, có lẽ tôi nên đổi cách sống khác, khiến sinh hoạt của mình có ý nghĩa hơn.