Chương 1713: Cái giá nặng nề
Thắng!
Trong nhà thi đấu vốn nên cuồng hoan ồn ào náo động nhưng nó im lặng đến bất ngờ. Khi mọi người nâng Triệu Thanh Long và Harman hôn mê xuống, bỗng có người vỗ tay.
Tiếng vỗ tay rất đột ngột, nhưng rất nhanh, càng lúc càng nhiều tiếng vỗ tay vang lên.
Không có tiếng hoan hô dành cho người thắng, không có tiếng mắng chửi dành cho kẻ thua.
Chỉ có tiếng vỗ tay càng lúc càng nhiệt liệt, cuối cùng tràn ngập toàn bộ nhà thi đấu.
Tiếng vỗ tay này tặng cho người thắng, cũng dành cho người thua, hoặc nên nói là tặng cho những tuyển thủ vì quốc gia của mình, vì vinh dự mà đấu tranh thậm chí đặt cược tính mệnh của mình.
Bọn họ đều đáng giá tôn kính!
Vòng thi đấu đã kết thúc, Trung Quốc sáu Mỹ bốn, giành thắng lợi, theo quy trình thì tiếp theo đến phân đoạn trao giải và phát biểu cảm nghĩ.
Tần Dương không ở lại, hắn đi theo Triệu Thanh Long đến bệnh viện.
Tần Dương là bác sĩ, đi theo vào bệnh viện có lẽ sẽ giúp được chút gì đó, dù sao Triệu Thanh Long bị thương rất nặng.
Trừ Triệu Thanh Long ra còn có Trần Hầu, Vân Bạch Linh, Triệu phong đã bị thương từ trước. Người bị thương nhẹ thì gãy tay gãy xương, người bị thương nặng thì trong ngoài đều có vết thương.
Trận đấu so tài này đoàn đại biểu Trung Quốc tổn thất nghiêm trọng.
Song Kiêu thực lực mạnh nhất - Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh cùng đụng phải tuyển thủ Siêu Phàm của đối phương. Vân Bạch Linh dùng vết thương của mình đổi lấy Awana bị thương nặng, khiến gã không cách nào tham dự đấu cá nhân được nữa. Triệu Thanh Long và Harman cùng nằm xuống. Dưới Siêu Phàm cũng có nhiều người bị thương, chỉ rải rác vài người có thể tiếp tục chiến đấu.
So sánh thì bên nước Mỹ đỡ hơn một chút, vì bọn họ còn lại hai tuyển thủ thực lực Siêu Phàm. Đặc biệt là Carol Nord ngựa ô càng có thực lực mạnh mẽ.
Triệu Thanh Long vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, sau khi được đưa đến bệnh viện liền bị đẩy vào phòng cấp cứu, phẫu thuật.
Tần Dương canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, tâm tình có chút trầm trọng.
Thắng là chuyện tốt, nhưng lần này trả giá quá nặng.
Tất cả chuyện này có nguyên nhân gì ẩn giấu phía sau không?
Tần Dương dựa vào ghế, tay xoa bóp mặt, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Vang lên tiếng bước chân, Tần Dương quay đầu nhìn một cái, trông thấy Trần Hầu treo một cánh tay đi tới.
- Sao rồi?
Tần Dương khẽ thở dài:
- Còn đang cấp cứu, chắc không nguy hiểm mạng sống, nhưng anh ta bị thương quá nặng, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tương lai tu hành của anh ta.
Trần Hầu sắc mặt cũng có chút trầm trọng, nhưng giây sau hắn lại nhoẻn miệng cười:
- Đáng giá! Trận chiến này đã định sẵn sẽ lưu danh sử sách, tôi nghĩ anh ta muốn đánh cược mạng sống, thắng được, chỉ mất chút thực lực, tôi nghĩ điều này không có gì khó thể chấp nhận!
Tần Dương nghiêng đầu nhìn cánh tay gãy của Trần Hầu, nói:
- Mọi người hôm nay đều sẽ được ghi vào sử sách, bao gồm cả anh.
Trần Hầu nhe răng cười:
- Thì đấy, chỉ gãy một cánh tay, đáng giá!
Tần Dương nhìn nụ cười vô tư của Trần Hầu:
- Đánh thảm như vậy, chính anh cũng bị gãy một tay mà còn cười được?
Trần Hầu nhếch miệng cười nói:
- Vì sao cười không nổi? Chúng ta thắng mà! Nếu như thua thì tôi chắc chắn cười không nổi, tôi sẽ cảm thấy bị gãy tay thật uổng phí. Nhưng chúng ta thắng, trả giá được đền đáp, đây chẳng phải là kết quả rất tốt sao? Nên cười thật to thật vang mới đúng!
Tâm tình của Tần Dương bị nụ cười của Trần Hầu cảm nhiễm, chậm rãi gật đầu:
- Anh nói đúng, chúng ta là người thắng, đúng là nên cười, hình như tôi không suy nghĩ thoáng bằng anh.
Trần Hầu cười nói:
- Bởi vì anh nhỏ tuổi hơn chúng tôi nhưng suy nghĩ quá nhiều, việc này là mỗi người tình nguyện, thi đấu mà muốn thắng thì tự nhiên phải lấy mạng ra liều, giống như ở chiến trường, muốn trở thành người thắng thì cần liều mạng, làm gì có chuyện nào dễ dàng?
Tần Dương bị Trần Hầu nói không cãi lại được:
- Anh nói đúng, là tôi suy nghĩ phức tạp.
Trần Hầu nghe Tần Dương nói vậy thì hơi đắc ý ngồi xuống cạnh hắn, cười nham nhở nói:
- Cho anh biết nhé, tôi đã gọi điện thoại cho Viên Viên.
Tần Dương kinh ngạc nói:
- Không thể nào! Anh bị điên hay sao? Trong nước đang lúc nửa đêm, mọi người còn đang ngủ đúng không?
Trần Hầu hớn hở nói:
- Đúng rồi, mới đầu Viên Viên hơi giận, nhưng khi nghe nói tôi bị gãy tay thì đổi giọng ngay, quan tâm đủ điều. Tôi thổi phồng cả buổi, chắc mùa xuân của tôi đã đến.
Tần Dương không biết nên nói cái gì, người này cười thật là dâm đãng.
Nhóm Tần Dương chờ hai tiếng, đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc tắt, họ vội vàng chạy lại nghênh đón.
- Bệnh nhân không nguy hiểm mạng sống, nhưng trước đó não bộ bị va chạm mạnh tạo thành chấn động não ở một mức nào đó, cộng thêm cơ năng thân thể giảm xuống, tạm thời còn trong hôn mê, thời gian hôn mê sẽ hơi lâu. Nhưng các người yên tâm, thân thể con người có công năng tự chữa lành, trong khoảng thời gian hôn mê bệnh nhân sẽ từ từ khôi phục rồi tự động tỉnh lại.
Tần Dương thở phào một hơi:
- Cảm ơn bác sĩ.
Tần Dương không hỏi bác sĩ về tai họa ngầm thân thể hoặc tu hành về sau thế nào, bởi vì dù hỏi cũng như không.
Bận rộn một phen, Triệu Thanh Long bị đưa vào phòng bệnh. Dàn xếp Triệu Thanh Long xong, Tần Dương ngồi bên giường, nắm tay của hắn ta, đưa nội khí vào người hắn ta một vòng, sau đó hắn rút tay về.
- Như thế nào?
Trần Hầu biết y thuật của Tần Dương, đứng ở bên cạnh thân thiết hỏi.
Tần Dương đứng dậy, thở dài:
- Anh ta sử dụng bí thuật kích phát tiềm lực vô cùng bá đạo, kinh mạch bị thương nặng, muốn hoàn toàn khôi phục sợ rằng cần thời gian rất dài. Trước khi chữa lành, e rằng thực lực của anh ta sẽ lùi bước.
Trần Hầu trợn to mắt hỏi:
- Anh đang nói là thực lực của Triệu Thanh Long sẽ rớt xuống Siêu Phàm?
Tần Dương bất đắc dĩ giải thích:
- Đúng vậy, tuy rằng khiếu huyệt vẫn thông nhưng vì kinh mạch tổn thương, không cách nào chịu đựng nhiều nội khí đánh sâu vào, tức là anh ta không thể đánh hết sức, nếu không kinh mạch sẽ không chịu nổi va chạm đó mà đứt, khi ấy e rằng tu hành đều bị phế, biến thành một người thường, thậm chí không bằng.
Tuy lúc trước Trần Hầu nói ‘đáng giá’ nhưng hắn ta rất rõ ràng tình huống như vậy là đả kích lớn cỡ nào với người tu hành, đặc biệt là với một thiên kiêu thì càng bi kịch hơn nữa.
- Vậy có thể chữa lành được không?
Tần Dương gật đầu, nói:
- Với người tu hành bình thường thì có lẽ bó tay, nhưng Triệu gia nhà lớn sự nghiệp lớn, dùng một ít dược vật quý báu tẩm bổ tu phục, qua thời gian dài chắc có thể hoàn toàn chữa lành. Nhưng e rằng thời gian sẽ không ngắn, ít nhất cần năm năm, thậm chí càng lâu...
Năm năm?
Càng lâu?
Trần Hầu thở hắt ra, ánh mắt có chút phức tạp.
Thời gian lâu như vậy, chờ khi bạn hồi phục thực lực thì có lẽ vẫn là cao thủ thanh niên, nhưng từ vai trò nhân vật kiệt xuất trong thế hệ trẻ từ nay mãi mãi không còn dẫn đầu được nữa.
Tuyệt đại song kiêu.
E rằng về sau sẽ phải sửa lại xưng hô này.
- Phải rồi, Vân Bạch Linh đâu? Cô ấy cũng bị thương, hình như khá nặng.
Tần Dương đứng lên:
- Ừ, chúng ta đi thăm cô ấy một chút đi, thuận tiện nói cho cô ấy biết tin tức tốt về kết quả thi đấu, tôi nghĩ cô ấy chắc chắn rất muốn nghe thấy.