Chương 1712: Người thắng là...
Bốp!
Trên mặt Triệu Thanh Long trúng một cú đấm, cả người giống như con quay bay ra ngoài, cùng lúc đó, một lũ cương khí như kiếm bén đâm mạnh vào bụng Harman, nổ tung.
Harman lùi lại, áo phần bụng rách một lỗ, máu chảy ra nhuộm đỏ quần áo.
Harman bất chấp vết thương ở phần bụng, nhảy người lên, tựa như đạn đạo đánh vào người Triệu Thanh Long mới đáp xuống đất.
Triệu Thanh Long cố gắng lật người lăn ra ngoài, Harman đạp hụt, giẫm mạnh xuống lôi đài.
Triệu Thanh Long bất chấp đầu óc quay mòng mòng, lật người lại, nhảy vọt lên.
Khuôn mặt vốn anh tuấn đã sưng phù, bầm tím bầm xanh, đôi mắt đỏ ngầu, rách khóe môi rướm máu, thoạt trông chật vật không chịu nổi.
Mặt ngoài Harman bị thương nhẹ hơn Triệu Thanh Long, nhưng xem phạm vi màu đỏ trên vải áo ở phần bụng không ngừng mở rộng thì biết gã bị thương không nhẹ.
Harman đuổi theo đánh không thành công, giờ mới rảnh rỗi cúi đầu xem bụng của mình, nhìn màu đỏ dần lan rộng, gã không chút do dự phát động thuật bạo linh.
Gã phải kết thúc trận chiến đấu này trong thời gian ngắn nhất.
Nếu không cưỡng bức vận công, dưới áp lực máu của gã sẽ tuôn ra ào ạt, rất nhanh sẽ vì mất máu quá nhiều mà rơi vào cơn sốc, thậm chí chết.
Triệu Thanh Long nhìn cơ bắp của Harman nhanh chóng phình ra là biết gã thi thố thuật bạo linh chuẩn bị liều mạng. Triệu Thanh Long cũng không chút do dự thi thố bí thuật của Triệu gia.
Hai người cùng lao vào nhau, hình ảnh thoáng chốc trở nên càng thảm liệt.
Khán giả xung quanh vốn điên cuồng la hét cổ vũ đều im lặng. Có khán giả nắm tóc, có người che miệng, thậm chí có khán giả nữ vành mắt đỏ hoe.
Giờ phút này, rất nhiều khán giả thậm chí đã quên đội khác nhau, quên biên giới.
Ở trong mắt bọn họ chỉ có hai người đàn ông chiến đấu vì vinh dự.
Dù là đối thủ của đất nước họ thì cũng đáng giá tôn trọng.
Răng rắc!
Harman đấm mạnh vào cánh tay trái của Triệu Thanh Long, cánh tay bị một đấm đánh gãy.
Triệu Thanh Long lảo đảo lùi lại, cánh tay trái mềm nhũn rũ xuống, không thể dùng sức được nữa. Triệu Thanh Long nhìn chằm chằm vào Harman phía đối diện, vừa né tránh vừa tìm cơ hội.
Hai người, một người mặt mũi bầm dập gãy một cánh tay, người kia thì bụng thủng lỗ chảy máu ròng ròng, tựa như quỷ.
Va chạm, bị thương, lại va chạm...
Mặc kệ chiêu thức gì dường như đều vô dụng vào lúc này, chỉ có hai dã thú liều lĩnh cắn xé.
Khi hai người giống đứa trẻ bướng bỉnh không biết cách đánh nhau lại lần nữa va chạm mạnh, trái tim mọi người run lên theo.
Hai người cùng ngã xuống đất, cùng lảo đảo đứng lên, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm đối phương.
- Đừng đánh nữa!
Có giọng nữ nức nở hét lên đánh tan bầu không khí tĩnh lặng, vang vọng trong nhà thi đấu.
Triệu Thanh Long và Harman lộ vẻ mặt sửng sốt, hiển nhiên bọn họ đều không ngờ sẽ có người phát ra tiếng la như vậy, nhưng giây sau nét mặt của họ trở nên kiên định.
Mặc kệ như thế nào, dù phải liều mạng sống thì quyết phải đánh xong trận chiến này.
Triệu Thanh Long một lần nữa xông lên.
Tốc độ của hắn ta không quá nhanh, bởi vì bí thuật đã được dùng hơi lâu, sức mạnh trong người nhanh chóng xói mòn, nhưng hắn ta treo một cánh tay xông lên, không quay đầu lại.
Harman vẫn không lùi bước, vùng bụng đã một mảnh đỏ thẫm, gã không biết mình chảy bao nhiêu máu, sức mạnh trong thân thể nhanh chóng hạ thấp theo lượng máu chảy ra, gã thậm chí cảm giác hơi chóng mặt, biết mình không còn nhiều thời gian.
Harman trầm mặc tiến lên nghênh đón, ngưng tụ sức mạnh toàn thân, dùng lồng ngực đón nắm đấm phải của Triệu Thanh Long rồi gồng sức đấm mạnh vào ngực hắn ta.
Hai người cùng bay ngược ra, nặng nề rớt xuống lôi đài.
Lần này hai người không bò dậy ngay.
Không biết xương ngực của Triệu Thanh Long đã gãy bao nhiêu khúc, thoạt trông xương cốt của Harman không gãy nhưng gã lớn tiếng ho khan, máu trào ra từ miệng.
Hai người cố gắng ngẩng đầu lên, khó khăn nhìn đối phương.
Khi phát hiện đối phương cũng bị thương nặng ngã xuống đất thì hai người đều thở hổn hển, cố gắng lật người lại, từng chút một chống dậy thân thể, muốn đứng lên trước đối thủ.
Nguyên nhà thi đấu hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người đều ngừng thở nhìn cảnh này, bao nhiêu người hốc mắt đỏ hoe, bao người không kìm được mắt rướm lệ. Bọn họ che miệng, không cho chính mình phát ra âm thanh, dường như e sợ làm như vậy sẽ quấy nhiễu hai người đàn ông đang cố gắng lần cuối cùng.
Tay phải Triệu Thanh Long che ngực, nghiêng nửa vòng rồi mới một tay chống người chậm rãi đứng lên. Trong quá trình, thân thể của Triệu Thanh Long luôn lắc lư như tùy thời ngã xuống, mất mấy chục giây sau hắn ta mới lung lay đứng lên.
Triệu Thanh Long dùng tay phải còn hoạt động được che ngực, mắt đỏ máu, từng bước lê chân đi tới gần Harman.
Harman thấy Triệu Thanh Long đứng lên thì cắn chặt răng, gồng sức đứng dậy, siết chặt nắm đấm, định cho Triệu Thanh Long thêm một đấm.
Tình huống như Triệu Thanh Long, đừng nói một đấm của cao thủ, e rằng người tu hành Nhập môn cảnh bình thường cũng có thể đánh gục hắn ta.
Đôi mắt đỏ máu, mặt chỗ xanh chỗ tim sưng như đầu heo, cánh tay gãy, cong lưng, loạng choạng bước đi.
Triệu Thanh Long rốt cuộc đi tới trước mặt Harman. Harman hít sâu, đột nhiên giơ nắm tay đấm mạnh tới trước.
Triệu Thanh Long nhìn nắm đấm bay thẳng vào mặt, hắn ta không nhúc nhích, không né tránh.
Triệu Thanh Long không tránh nổi, đã kiệt sức.
Chỉ đứng thẳng thôi đã làm Triệu Thanh Long tiêu hao chút sức lực cuối cùng.
Hắn ta nhìn nắm đấm bay về phía chính mình, trong mắt tràn ngập mấy phần không cam lòng, nhưng giây sau chuyển biến thành quyết nhiên.
Nếu không thắng được thì dùng mạng của mình hiến tế cho trận chiến tranh này đi!
Nắm đấm của Harman vung được một nửa thì phần bụng bỗng đau nhói, trước mắt tối đen, thân thể vô lực ngã tới trước, nắm đấm cũng bị chệch phương hướng lướt qua sát người Triệu Thanh Long.
Rầm!
Harman ngã xuống đất, không rõ sống chết.
Triệu Thanh Long cố gắng mở to mí mắt sưng nhìn Harman nằm dưới đất, trong mắt tràn ngập kinh ngạc và bất ngờ, nhưng giây sau bắn ra tia nhìn ngạc nhiên mừng rỡ vô tận.
Harman ngất xỉu?
Gã không kiên trì nổi?
Vậy là... mình thắng?
Chính mình thắng!
Triệu Thanh Long giơ lên tay phải, bất chấp ngực đau nhói, giơ cao ngón cái tay phải.
- Trận thứ mười sáu, người thắng là Triệu Thanh Long của Trung Quốc!
Vù vù vù vù vù!
Nhiều người chớp mắt xông lên lôi đài, người lao lên đằng trước nhất vừa duỗi tay ra, chưa kịp đỡ thân thể lung lay của Triệu Thanh Long thì trước mắt hắn ta tối đen, ngã xuống đất.