Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1708 - Chương 1719: Người Trung Quốc Càng Liều Mạng Hơn

Chương 1719: Người Trung Quốc càng liều mạng hơn
 

Carol cũng xem danh sách thi đấu, thấy tên của Tần Dương xếp ở cuối cùng thì nhếch mép cười nhạt.

- Xem tình hình thì Trung Quốc không còn ai, lúc trước còn lo bọn họ điều động đội viên mới tới, nay xem ra đã lo xa rồi.

Files cũng thở phào một hơi, quay đầu nhìn Carol, mắt bắn ra tia sáng khác lạ.

- Đúng vậy, Tần Dương áp trận, hắn tự nhiên là người ghê gớm nhất, cũng nói lên trong đội Trung Quốc không có tuyển thủ thực lực Siêu Phàm.

Carol cũng nghiêng đầu nhìn Files, ánh mắt sâu thẳm:

- Files, xem ra tôi hớt tay trên anh rồi.

Files nhếch miệng cười cười:

- Không có gì, đều vì vinh dự quốc gia.

Khóe môi Carol nhếch cao hơn:

- Đúng rồi, vinh dự quốc gia cao hơn tất cả. Đáng tiếc thứ tự đội ngũ đã quyết định, chứ không thì tôi sẵn sàng đổi với anh, tôi càng muốn tự tay đập nát hắn!

Files nhếch môi, đưa mắt nhìn phe đội ngũ Trung Quốc phía đối diện, mắt bắn ra tia tức giận.

Ai không muốn làm số một?

Khi có đối thủ dũng mãnh thì mọi người còn có thể tạm thời vứt bỏ đấu đá nội bộ, cùng nhau chống giặc ngoài. Nhưng khi Files phát hiện đối phương chỉ có một Tần Dương thì trong lòng gã hơi khó chịu.

Tại sao tôi ở vị trí đếm ngược thứ hai, còn anh ở vị trí đếm ngược thứ nhất, ngồi hưởng thành quả?

Chờ tôi đánh bại Tần Dương, thậm chí là tuyển thủ Trung Quốc trước đó, cuối cùng anh đánh với tôi.

Tuy Carol kiêu ngạo tuyên bố mình mạnh nhất, nhưng văn không có hạng nhất, võ không có thứ hai, chưa đánh thì ai chịu thừa nhận Carol?

Nếu như là thi đấu nhỏ bình thường thì nhường cũng được, nhưng đây là cuộc chiến đã định sẵn sẽ ghi vào sử sách, ai mà chịu thấp hơn người khác?

Files cảm thấy có lẽ mình kém hơn Carol chút xíu, nhưng nếu đánh một trận thì chưa chắc mình không có hy vọng thắng. Nhưng mình đấu với tất cả tuyển thủ trước đó, bao gồm Tần Dương, bị tiêu hao thể lực rồi mới đấu với Carol thì chẳng phải là chịu thiệt thòi lớn?

Mấu chốt là Carol được lợi rồi còn lên mặt, nói thật ra muốn ở vị trí đếm ngược thứ hai, đánh với Tần Dương?

Giỏi vậy thì thay vị trí đi!

Bà nội nó, ngoài miệng nói hay hơn hát, có ngon thì làm thật!

Trong lòng Files bỗng nhiên dâng lên oán hận, tại sao không xếp tôi ở cuối cùng?

Vốn chỉ có ba tuyển thủ Siêu Phàm, cái thằng Carol từ đâu chui ra, khốn nạn!

Xem ra chỉ còn cách đánh bại Tần Dương bằng tốc độ nhanh nhất, tiết kiệm thể lực, như vậy có lẽ còn cơ hội liều với Carol một phen, tranh hạng nhất.

Files rủa thầm trong bụng, còn về nhóm tuyển thủ Trung Quốc Tần Dương ở phía đối diện đã bị gã tự động bỏ qua, tại sao gã lờ đi bọn họ? Đạo lý quá dễ hiểu.

Bọn họ chỉ có thực lực Thiên Nhân, còn chúng tôi là cao thủ Siêu Phàm!

Thiên Nhân có thể đánh bại Siêu Phàm không?

Vượt qua bước đó là bay vọt về chất, một mình Siêu Phàm dư sức đánh với ba, bốn đỉnh phong Thiên Nhân, hai bên không cùng đẳng cấp!

...

Tần Dương không hay biết mình đã bị Files và Carol lơ đẹp, hắn đang ngồi trên ghế, tuy mắt nhìn hai tuyển thủ bước lên đài cao nhưng trong lòng thì suy tư chiến thuật lát nữa sẽ dùng.

Sức chiến đấu đơn thuần thì Tần Dương không bằng Files và Carol, nhưng mình có chiêu số bí mật đồng thuật, đồng thuật cảnh giới tầng thứ bốn Hắc Động đã có năng lực kinh dị cưỡng bức hút tâm trí người. Cao thủ tranh chấp thường quyết định thắng thua trong giây lát, vào phút mấu chốt ném một phát đồng thuật cho đối thủ là mang lại trí mạng!

Vấn đề là... sử dụng vào lúc nào?

Hiển nhiên không cần dùng với đối thủ trước khi chạm mặt Files, vậy còn lúc đấu với Files?

Tần Dương chưa từng thi thố đồng thuật ở trên lôi đài, thậm chí ngoài sáng không có ai ở đây biết rằng mình biết vận dụng đồng thuật, vậy là họ sẽ không phòng bị chính mình, lần đầu tiên đánh bất ngờ tuyệt đối là trí mạng, cũng có công hiệu lớn nhất. Nếu bị người biết năng lực của mình, vậy khi lần thứ hai đấu với mình sẽ ôm cảnh giác.

Chỉ cần đối phương cụp mí mắt không nhìn thẳng vào mắt của mình là đồng thuật sẽ mất hiệu lực và tác dụng. Nếu hai bên thực lực ngang nhau, hành vi này đủ để làm thực lực của đối phương giảm mạnh. Trong chiến đấu một chớp mắt trăm lần biến đổi, trừ phi hoàn toàn bịt mắt, nếu không thì sẽ có lúc ánh mắt giao nhau.

Chiến đấu mà cứ băn khoăn thì làm sao phát huy ra thực lực mạnh nhất?

Tần Dương chỉ có thực lực Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm, xét từ cảnh giới thì kém hơn Files, Carol rất nhiều, điều này định sẵn đồng thuật chỉ có thể dùng làm kỳ chiêu thắng bất ngờ.

Chiến đấu trên lôi đài đã bắt đầu, vẫn kịch liệt giống như đấu đội.

Dù người đứng trên lôi đài biết chính mình chắc chắn không phải là người cuối cùng đứng trên này, nhưng vẫn dốc hết sức ra.

Thắng là sẽ giảm bớt một đối thủ phe đối phương, thua cũng hết sức cắt giảm thực lực của đối phương, khiến đồng bạn lên sau càng thêm dễ dàng đánh bại đối phương.

Tất cả chỉ vì người đứng ở hàng sau trong đội ngũ, đồng đội lên trước dùng mạng của mình ra liều, lấp hố, chỉ vì giảm bớt gánh nặng cho người cuối cùng, để hắn đối diện đối thủ ít hơn, mệt mỏi hơn, có xác suất lớn hơn giành thắng lợi.

Trận chiến đầu tiên, Trung Quốc thắng.

Trận chiến thứ hai, nước Mỹ thắng.

Trận chiến thứ ba, Trung Quốc thắng.

Trận chiến thứ bốn, Trung Quốc thắng.

...

Tần Dương ngồi trên ghế nhìn chiến đấu trên đài, tâm tình có chút trầm trọng.

Hai bên thực lực chênh lệch có hạn, dù sao khó mà tìm được Siêu Phàm dưới ba mươi tuổi, nhưng Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi bảy thì không khó tìm. Qua nhiều trận đấu liều mạng, Tần Dương phát hiện một vấn đề.

Tuyển thủ Trung Quốc liều mạng hơn tuyển thủ Mỹ!

Tần Dương trong lòng cảm động, cũng cảm giác áp lực trên vai mình càng lớn.

Bọn họ đương nhiên không phải vì bản thân bởi vì bọn họ chắc chắn không phải là người cuối cùng đứng trên đài.

Bọn họ làm vì chính mình, vì vinh dự của Trung Quốc.

Nếu chính mình thua thì làm sao đối diện với trả giá và hy sinh của họ?

Tần Dương không chú trọng hạng nhất, hắn không thích nổi tiếng, lúc trước nổi tiếng đã làm hắn phiền lắm rồi. Hơn nữa bởi vì nổi danh, chuyện tình cảm bị lộ ra ngoài sáng, còn tăng thêm rất nhiều phiền phức và nguy hiểm không cần thiết cho mình.

Tần Dương không quan tâm hạng nhất nhưng hắn phải cố gắng giành lấy nó.

Hắn không phải chiến đấu một mình, sáu đồng đội khác vì hắn mà liều cả mạng sống, hắn có lý do gì không đi liều mạng?

Tần Dương xem nửa ngày, hơi mắc tiểu, đứng lên nói:

- Tôi đi nhà vệ sinh một chuyến.

Trần Hầu đang xem hăng say, khẽ ừ, vẫn không nhúc nhích.

Tần Dương từ mé ngoài đi nửa vòng, đi hướng nhà vệ sinh. Trong phe đối diện, Carol nhìn Tần Dương, hơi híp mắt, cũng đứng lên, đi nửa vòng rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Tần Dương ‘trút bầu tâm sự’ xong đi ra, đang định về chỗ thì bỗng nhiên dừng bước chân, ánh mắt chuyển hướng bên cạnh.

Carol dựa lưng vào lan can, ngón tay kẹp điếu thuốc, lạnh lùng nhìn Tần Dương, trong mắt lộ rõ địch ý và mỉa mai.

Tần Dương hơi nhướng mày, mũi chân chuyển hướng đi tới gần Carol.
Bình Luận (0)
Comment