Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1709 - Chương 1720: Tự Rước Lấy Nhục

Chương 1720: Tự rước lấy nhục
 

- Chờ tôi?

Tần Dương đứng ở đối diện Carol, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào gã.

Carol giơ tay, hút một hơi thật mạnh điếu thuốc rồi há mồm phà khói vào Tần Dương.

Tần Dương không né, mặc cho khói thuốc phà vào mặt mình:

- Carol, anh ấu trĩ như thế sao?

Carol tái mặt, ném mạnh tàn thuốc xuống đất, giẫm mạnh lên nó:

- Ấu trĩ? Hừ, đợi lên lôi đài rồi mày sẽ biết ai mới ấu trĩ!

Tần Dương bĩu môi:

- Anh đợi ở đây là muốn thị uy với tôi, biểu hiện ra mặt ấu trĩ của mình?

Mắt Carol bắn ra tia hung ác:

- Tần Dương, coi như mày hên, gặp Files trước, chứ nếu đụng phải tao thì tao cho mày không bò xuống lôi đài được. Nhưng mà cũng đừng mừng quá sớm, tao sẽ nhờ Files chăm sóc đặc biệt cho mày!

Tần Dương bỏ ngoài tai lời hăm dọa của Carol:

- Anh yên tâm, đánh ngã Files rồi tôi sẽ đi tìm anh.

Carol như nghe được lời nói đùa khá buồn cười, gã cười phá lên:

- Mày? Đánh bại Files? Mày còn mơ ngủ à? Mày chỉ là người tu hành Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm, vào Thiên Nhân cảnh chưa đầy một năm, tuy không biết mày có chỗ đặc biệt nào mà có thể đánh bại đối thủ Thiên Nhân cảnh, nhưng mày muốn đánh bại Siêu Phàm... ha ha.

Tần Dương nhếch môi cười:

- Con người nên dám nghĩ, lỡ nó thành hiện thực thì sao?

Carol cười khẩy nói:

- Tốt lắm, tao kỳ vọng mày có thể đánh bại Files, vậy thì tao sẽ tự tay chôn vùi mày, kết cục này càng tốt. Lỡ như Files đánh bại mày rồi tao đánh bại Files thì sẽ bị người khác nói tao thắng không đẹp.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Đừng tự cho mình cao quá, không chừng anh còn không bằng Files, có lẽ nhìn vậy chứ không dùng được, bị tôi đấm một phát ngã lăn quay.

- Một đấm?

Carol dùng ánh mắt thương hại nhìn Tần Dương:

- Tần Dương, không ngờ mày tội nghiệp đến mức chỉ có thể mơ mộng để thỏa mãn chính mình.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Ha ha, mơ mộng? Jack, Hollaton, Bill... mơ mộng? Ha ha!

Carol thay đổi sắc mặt, đột nhiên trở nên âm u hung ác, vì câu nói của Tần Dương như con dao đâm vào người của gã, a không, là đâm vào gia tộc Nord.

Anh khoác lác cho nhiều vào rồi sao?

Jack chết như thế nào?

Hollaton chết như thế nào?

Bill đã chết như thế nào?

Bill nói ra những hoạt động ám ngầm khiến gia tộc Nord các người sứt đầu mẻ trán, không biết tốn bao nhiêu công sức mới miễn cưỡng dàn xếp được đúng không? Dù vậy vẫn tăng thêm kẻ thù, dù trong một chốc họ không thể làm gì gia tộc Nord, nhưng nếu có lúc gia tộc Nord gặp khó khăn thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội xông lên cắn mấy miếng.

Anh phét lác cho cố vào, cảm thấy mình ghê gớm đến mức nào thì gia tộc các người vẫn chịu thiệt lớn, không dám công khai trả thù, chỉ có thể tìm cách ở trên lôi đài kiếm về mặt mũi.

Tần Dương nói gọi mấy cái tên rồi cười cười, nhưng đã biểu đạt đầy đủ ẩn ý trong đó, mấu chốt là Carol hiểu hết.

Carol siết chặt nắm tay, nhìn Tần Dương chằm chằm, trong mắt tràn ngập tức giận, dường như giây tiếp theo sẽ tung cú đấm về phía hắn.

Tần Dương thì vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí trong mắt mang mấy phần trào phúng:

- Anh siết chặt nắm tay làm gì? Không lẽ muốn đánh tôi tại đây? Không, anh không dám, nếu anh tấn công tôi thì sẽ bị xóa bỏ tư cách, anh không gánh nổi trách nhiệm này.

Lửa giận càng rực cháy trong mắt Carol, bởi vì đã bị Tần Dương nói trúng sự thực.

Gã thật sự không dám đánh người tại đây.

Nếu đánh người trong chỗ này dẫn đến bị xóa bỏ tư cách thì chẳng những người trong gia tộc không tha cho gã, quốc gia cũng sẽ không bỏ qua cho gã, nếu hành vi này của gã hại nước Mỹ lại thua thi đấu cá nhân thì gã sẽ thành kẻ có tội toàn quốc, khi đó sẽ bị người cả nước mắng nhiếc thậm tệ.

Trong trận thi đấu đã định sẵn sẽ ghi vào sử sách quan trọng như vậy, nếu Carol dám làm ra chuyện đó thì tên của gã cũng sẽ bị ghi vào sử sách; làm nhân vật phản diện.

Carol chỉ tay vào mũi Tần Dương, mặt mày xanh mét:

- Tao chúc cho mày đánh bại Files, rồi tao sẽ dùng nắm đấm để lại lưu niệm thật sâu cho mày!

Tần Dương cười khẽ:

- Ai mà không biết nói câu hăm dọa? Được rồi, không cần anh chúc phúc, cứ chờ đi, tôi sẽ tìm anh.

Carol nhìn dáng vẻ ung dung của Tần Dương, cảm thấy nếu còn nói tiếp thì mình không uy hiếp được người ta, ngược lại sẽ bị tức chết, ngón tay lạnh lùng chỉ vài cái vào không khí, sau đó gã quay đầu đi.

Tần Dương nhìn Carol cơ bắp toàn thân căng cứng, như dã thú tùy thời sẽ vồ lên, khóe môi hắn cong lên.

Đặc biệt đến tìm mình chỉ vì buông vài lời hăm dọa?

Ấu trĩ!

Thật là tự chuốc nhục.

Xem cảm xúc tức giận núi lửa phun trào của đối phương, việc này sẽ có lợi cho mình.

Người tức giận thì dao động tinh thần lớn, dễ dàng bị choáng váng đầu óc, tự nhiên cũng... dễ dàng bị mê hoặc hoặc là khống chế!

...

Tần Dương trở lại sân đấu, ngồi vào chỗ của mình.

Thi đấu trên đài đã kết thúc, đang trong thời gian tạm nghỉ ngắn ngủi giữa trận. Trần Hầu thấy Carol và Tần Dương một trước một sau trở về cùng một cổng thì ánh mắt là lạ.

- Sắc mặt của Carol cau có, sao vậy? Hai người đụng độ nhau?

Tần Dương cười cười:

- Hắn cố ý đến tìm tôi, vốn định thị uy, đả kích châm biếm tôi, kết quả bị tôi vả mặt ngược lại, hắn không dám ra tay nên chỉ có thể hậm hực bỏ đi.

Trần Hầu nhìn Carol nổi giận đùng đùng ở phía đối diện, giơ ngón tay cái lên:

- Tần Dương, tôi phục anh rồi, chưa đánh nhau mà anh đã chọc đối thủ của mình tức gần chết, siêu quá!

Tần Dương ngẩng đầu nhìn về hướng màn hình to lớn:

- Thắng không?

- Thắng!

Trần Hầu nhìn tuyển thủ Trung Quốc nghỉ ngơi cạnh đài thi đấu, trong mắt lộ rõ khâm phục:

- Đều rất liều mạng, so sánh thì tuyển thủ bên nước Mỹ không liều mạng như tuyển thủ bên chúng ta, có lẽ vì bọn họ cảm thấy có hai Siêu Phàm ở phía sau canh gác là ăn chắc rồi, nên không dám liều mạng, dù sao đây là đấu cá nhân chứ không phải đấu đội.

Trên màn hình lớn, bên Mỹ đã có năm hình đại diện tuyển thủ tắt ánh sáng, bên Trung Quốc mới có ba hình đại diện tắt ánh sáng, tức là bên Trung Quốc thắng hơn hai trận.

Trần Hầu liếc hướng chỗ ngồi tuyển thủ phía đối diện. Files đứng lên, làm động tác làm nóng người, nghiêm túc chuẩn bị trước khi lên đài, dù gã là cao thủ Siêu Phàm thì cũng phải ứng đối nghiêm túc.

- Không liều mạng... nắm chắc phần thắng?

Tần Dương nhỏ giọng nói thầm một câu, ánh mắt trở nên càng lạnh lẽo.

Trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người trong nhà thi đấu, Files chậm rãi bước lên lôi đài.
Bình Luận (0)
Comment