Chương 1724: Tự tin đến từ đâu?
Bùm!
Files như dã thú sung sức húc đầu xông lên, một đấm đánh bay Tần Dương ra xa hơn mười mét, hắn vừa đứng lên thì Files lại lao nhanh tới, quét chân.
Tần Dương phát động Huyễn Ảnh bộ, lắc người né qua cú quét chân trong đường tơ kẽ tóc, xoay sang hướng khác tránh cho lần thứ hai bị cưỡng bức đánh sâu vào mà bị rớt xuống lôi đài.
Phản ứng của Files siêu nhanh, xoay người xông đến trước mặt Tần Dương, nâng đầu gối thúc mạnh, Tần Dương bị đụng bay ra ngoài.
Nếu nói lúc mới bắt đầu Tần Dương là bao cát bị đánh lung tung thì bây giờ hắn thành bao cát bay khắp sân.
Không có chút sức đánh trả.
Vẻ mặt của Tần Dương hơi nghiêm túc, mỗi đòn của đối phương đều vô cùng mạnh mẽ, đánh sâu vào toàn thân hắn đau nhức, nhưng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm là vẫn đỡ được.
Tuy mỗi kích đánh cho Tần Dương khí huyết cuộn trào, nội tạng khó chịu, hai tay đau đớn, nhưng chung quy vẫn ngăn lại được.
Tần Dương không đánh trả lại, lúc này mà đấu cứng là hành vi không sáng suốt nhất.
Đấu sức mạnh với con trâu rừng nổi điên?
Biện pháp tốt nhất không phải đấu cứng mà là cầm tấm vải đó, làm nghệ sĩ đấu bò, trình diễn màn đấu bò xinh đẹp.
Trốn tránh, tiêu hao mới là điều hắn nên làm.
Kiên trì là thắng lợi!
Tần Dương vận dụng Huyễn Ảnh bộ liên tục né, không né được thì cứng rắn chịu đựng, rồi lại dùng Huyễn Ảnh bộ tránh né, cho mình cơ hội điều chỉnh và thở dốc. Cứ như vậy vòng đi vòng lại, tuy Tần Dương chật vật không chịu nổi, khóe môi thậm chí chảy tơ máu vì đánh sâu vào mãnh liệt, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ.
Thời gian trôi qua từng giây, động tác của Tần Dương ngày càng gượng gạo, máu bên môi chảy càng nhiều, nhưng Files điên cuồng như trâu rừng cũng dần yếu sức, tốc độ chậm lại.
Sau một lần tấn công mãnh liệt thì Files không xông lên đánh tiếp, ngược lại thân thể lảo đảo, dường như bị chóng mặt.
Di chứng của thuật bạo linh hiện ra rồi!
Tần Dương không câu giờ nữa, lắc người đến bên cạnh Files, đá mạnh một cái. Files mới qua cơn chóng mặt thì chợt thấy chân của Tần Dương sắp đá trúng người, vội vàng thòng tay che phía dưới.
Bùm!
Cương khí va chạm nổ tung, cánh tay của Files rắc một tiếng bị đá gãy, thân thể bay lên cao.
Đôi mắt Tần Dương lấp lóe tia sáng lạnh, hắn đứng vững thân thể, tiến lên hai bước, bước ra một bước, đột nhiên bật người lên, vừa lúc nghênh đón Files bị đụng bay lên cao đang rơi xuống. Tần Dương cong khuỷu tay, giơ ngang, chém mạnh xuống bụng Files.
Phần eo của Files bị đánh mạnh, eo hõm xuống, mũi chân và đầu suýt đụng vào nhau, gã tựa như thiên thạch rơi mạnh xuống.
Rầm!
Phần sau eo của Files đập mạnh xuống đất phát ra tiếng nổ trầm đục, gã há mồm ói ra bãi máu.
Cùng lúc đó, đội trưởng nước Mỹ đã trầm giọng hét to:
- Ván này nhận thua!
Tần Dương rơi xuống đất, đứng vững vàng, nét mặt nghiêm nghị, vệt máu đỏ bên môi khiến khí thế của hắn thêm vài phần mạnh mẽ, tựa như chiến thần, khí thế lẫm liệt.
Nguyên nhà thi đấu bỗng chốc tĩnh lặng, rồi tiếng hò reo như núi lửa phun trào nổ tung.
Nhà thi đấu dường như bị những tiếng hoan hô rung trời đốt nóng không khí.
- Tần Dương uy vũ!
- Ghê gớm!
- Thiên Nhân đánh bại Siêu Phàm, bà nội nó, việc này có thể lên báo!
- Trung Quốc uy vũ!
- Không ngừng cố gắng, đập nát bọn họ!
...
Trong khu vực tuyển thủ, đám người Trần Hầu mặt đỏ rần, nét mặt hưng phấn phất tay kêu gào.
Thiên Nhân đánh bại Siêu Phàm?
Bọn họ làm không được, nhưng Tần Dương đã làm được!
Chẳng những làm được còn buộc Files thi thố thuật bạo linh, dù vậy thì Tần Dương vẫn thắng!
Tuy trận thi đấu tiếp theo có làm thế nào thì vẫn không thắng nổi, nhưng điều này không hề ảnh hưởng mọi người khâm phục, thậm chí sùng bái Tần Dương.
Mọi người không kìm được nhớ lại lời Tần Dương từng nói, hắn nói với Carol thì chưa biết nhưng đủ sức đối phó Files, hiện giờ hắn đã làm được hứa hẹn của mình!
Files thực lực Siêu Phàm giờ như mãnh thú bị đánh gãy sống lưng ngã dưới đất, miệng đầy máu, không còn sức bò dậy nổi nữa. Hai nhân viên cấp cứu đang ở bên cạnh băng bó khẩn cấp cho gã.
Vân Bạch Linh nhìn Tần Dương đứng trên đài, ánh mắt sáng ngời tràn ngập khiếp sợ và mong đợi.
Hắn thật sự đánh bại Files, hắn thật sự rất mạnh!
Dù đổi lại mình đi lên thì cùng lắm là hai bên cùng ngã xuống, hắn thì thắng trận!
Tuy khóe môi chảy máu, nhìn ra được cũng bị thương, nhưng so sánh với Files ngã dưới đất thì hắn khỏe hơn rất nhiều.
Ghê gớm!
Hắn còn sức đánh tiếp không?
Thực lực của Carol lợi hại còn hơn Files, một mình Files đã khiến Tần Dương thảm như vậy, hắn đánh liên tục thì còn có hy vọng thắng lợi không?
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Tần Dương nói đủ sức giải quyết Files, nhưng với Carol thì phải đánh mới biết?
Vân Bạch Linh siết nắm tay, hít một hơi thật sâu, đáy mắt lóe tia sáng khát vọng.
Tuy hy vọng không lớn, nhưng nếu Tần Dương có thể thắng thì tuyệt vời biết bao, nếu vậy thì thi đấu đoàn thể hay cá nhân Trung Quốc đều kết quả trong thắng lợi, trọn vẹn.
Tần Dương đi xuống lôi đài, hắn có thời gian ngắn nghỉ ngơi.
Đoan Mộc Phong đưa một viên đan dược khôi phục cho Tần Dương, hắn dứt khoát cầm lấy bỏ vào trong miệng, nuốt xuống.
- Tình trạng vết thương có nặng không?
Tần Dương nhỏ giọng nói:
- Chấn thương, không nghiêm trọng.
Đoan Mộc Phong nhíu mày nói:
- Lúc trước Carol gọi thẳng tên nhằm vào cậu, ván này lại là trận cuối, liên can đến tranh đấu người cuối cùng, chắc chắn hắn sẽ dốc hết sức ứng phó, thậm chí không tiếc thi thố thuật bạo linh, cậu đã bị thương...
Tần Dương ngước mắt lên, mỉm cười nói:
- Đội trưởng yên tâm, tôi tự biết chừng mực.
Đoan Mộc Phong nhìn nụ cười trên mặt Tần Dương, có chút lo lắng hỏi:
- Vẫn muốn đánh?
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên phải đánh, chẳng những đánh mà còn phải thắng, chứ không thì sao xứng với nhiều anh em đã liều mạng trong mấy trận trước?
Mắt Đoan Mộc Phong sáng rực hỏi:
- Có thể thắng không?
Tần Dương không vỗ ngực bảo đảm, cười khẽ nói:
- Thử xem liền biết.
Đoan Mộc Phong nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Tần Dương, trong lòng vốn không chút hy vọng đột nhiên tăng lên hy vọng. Không lẽ Tần Dương còn có thủ đoạn gì chưa lấy ra? Là bạo phát thực lực?
Nhưng thực lực của Tần Dương chung quy còn kém nhiều, dù bạo phát thực lực thì Carol cũng có thể làm điều tương tự.
Đoan Mộc Phong muốn hỏi kỹ hơn, nhưng thấy Tần Dương đã nhắm mắt lại, vận công hòa tan đan dược mới ăn vào để chữa thương, Đoan Mộc Phong đành ngậm miệng lại, trong lòng thì tràn ngập tò mò vô tận.
Rốt cuộc hắn còn có thủ đoạn gì đây?
Tại sao tự tin như vậy?