Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1714 - Chương 1725: Trừ Liều Mạng Ra Còn Làm Gì Được?

Chương 1725: Trừ liều mạng ra còn làm gì được?
 

Tần Dương và Carol mặt đối mặt đứng trên lôi đài bốn mắt nhìn nhau, tia lửa vô hình bắn tung tóe, không khí dường

như đông lại trong khoảnh khắc, bầu không khí căng thẳng.

- Cậu cảm thấy mình còn có thể đấu tiếp?

Carol đột ngột thốt ra một câu nhẹ hẫng, trong mắt không có khinh thường, ngược lại thêm mấy phần nghiêm túc.

Có thể đánh bại Files, điều này đã chứng minh thực lực của Tần Dương, ai còn dám khinh thường?

Dù cho Carol rất ngông cuồng ngạo mạn, cho rằng mình giỏi nhất, nhưng chuyện trên lôi đài nào ai biết trước? Mới rồi mọi người đều cho rằng Files dư sức đánh bại Tần Dương, nhưng kết quả thế nào?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tại sao không thể đấu tiếp? Có lẽ đánh bại anh không phải chuyện khó khăn gì.

Carol hơi nheo mắt nói:

- Chắc bây giờ cậu đã bị nội thương, lấy cái gì đánh bại tôi? Bạo phát thực lực liều mạng với tôi à?

Tần Dương cười nói:

- Đúng rồi, dù sao anh có thực lực Siêu Phàm, còn tôi chỉ là Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm, trừ liều mạng ra còn làm gì được?

Tần Dương thốt ra câu nói này, nhiều khán giả trái tim rung lên.

Bọn họ nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Tần Dương, khen khẩu khí nhẹ nhàng bình tĩnh đạm luận về liều mạng, sự đối lập chênh lệch đó khiến trong lòng họ rất khó chịu, bỗng nhiên rất đau lòng chàng trai trẻ đối diện kẻ địch mạnh cơ hồ không thể chiến thắng mà vẫn nở nụ cười trên môi.

Không nói đến khán giả Mỹ, mỗi khán giả Trung Quốc có mặt có ai không mong đợi Tần Dương thắng?

Nhưng lý trí nói cho mọi người rằng Tần Dương vốn không thể thắng.

Đây là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.

Điều bây giờ Tần Dương có thể làm là liều mạng như lời hắn đã nói.

Có lẽ Tần Dương không chiến đấu vì thắng nữa mà đánh vì tôn nghiêm của bản thân, của Trung Quốc.

Không chỉ riêng khán giả nghĩ như vậy, tuyển thủ Trung Quốc tham chiến cũng ôm ý niệm đó. Mọi người nhìn Tần Dương ở trên đài, cảm giác có chút bi tráng.

Carol mỉm cười, nhưng trong con ngươi lại chẳng có một chút ý cười:

- Muốn dùng ngôn ngữ tê liệt tôi? Vô dụng, tôi tham gia trận đấu giao hữu này tuy có phần vì giành lấy vinh dự cho đất nước, nhưng cũng có phần vì cậu. Tôi muốn ở trên lôi đài này, quang minh chính đại dùng nắm đấm đánh bại cậu, khiến cậu trả giá đắt cho chuyện mình đã làm!

Tần Dương mỉm cười, thần thái bình tĩnh:

- Được thôi, vậy thì thử xem. Nhưng kết quả chưa chắc như anh suy nghĩ, hy vọng đến khi đó anh đừng quá thất vọng.

Carol lạnh lùng cười, không nói gì thêm, ánh mắt chuyển hướng người chủ trì đứng bên mép lôi đài, ra hiệu có thể bắt đầu thi đấu.

- Thi đấu bắt đầu!

Người chủ trì tuyên bố thi đấu bắt đầu, Tần Dương bỗng vươn hai tay sờ, trong tay bỗng cầm mấy cây kim dài mảnh.

Carol nhìn kim châm trong tay Tần Dương, ánh mắt lạnh lẽo. Bởi vì theo quy tắc thi đấu lôi đài thì tuyển thủ không được phép sử dụng vũ khí.

Carol không cho rằng mấy cây kim dài mảnh này có thể tạo thành uy hiếp cho mình, nhưng gã cũng sẽ không cho phép Tần Dương trái luật. Carol chưa kịp mở miệng thì Tần Dương đã nhếch mép cười với gã:

- Đừng lo, những cây kim châm này không phải dùng để đâm anh mà là đâm vào tôi.

Carol đã hiểu ý của Tần Dương:

- Chiêu trò kích phát sức chiến đấu? Vừa lên đã định liều mạng?

Tần Dương mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa bí hiểm:

- Tôi muốn để trận chiến đấu này càng thêm nhanh gọn.

Tần Dương nói xong lật tay đâm mấy cây kim bạc vào mấy chỗ đại huyệt của mình, sắc mặt hơi nhợt nhạt thoáng chốc trướng đỏ lên, đôi mắt cũng ánh tia đỏ.

Tần Dương còn chưa nhúc nhích nhưng trên người hắn đột nhiên tăng thêm mấy phần khí thế màu đỏ.

Sắc mặt Carol đanh lại, gã thật sự không ngừng Tần Dương vừa lên liền kích phát sức chiến đấu liều mạng với mình, nhưng gã không sợ.

Nói cho cùng thì cậu chỉ là một Thiên Nhân cảnh, dù tố chất thân thể tốt, chịu đòn giỏi nhưng không đại biểu khả năng tấn công của cậu đến thực lực Siêu Phàm, bạo phát chung quy bị giới hạn thời gian, câu giờ qua khoảng thời gian cậu liều mạng thì thắng chắc rồi, thậm chí có thể thừa dịp khí lực của cậu suy giảm thì cho một đòn trí mạng.

Carol không chỉ muốn đánh bại Tần Dương, gã quyết cho hắn nếm mùi nhục nhã ê chề, thậm chí bị tổn hại nặng, tốt nhất là loại tổn thương suốt đời không thể chữa lành!

- Chắc sức chiến đấu đã tăng lên nhiều rồi, nhưng cậu có thể kiên trì bao lâu?

Carol đề phòng nhìn chằm chằm Tần Dương phía đối diện, trong lời nói tràn ngập trào phúng.

Tần Dương mím chặt môi, không nói chuyện, bởi vì hắn sử dụng kim châm đâm huyệt ép bức tiềm lực toàn thân ngưng tụ vào mấy đợt công kích, đợt tấn công đầu tiên là mạnh mẽ nhất, mỗi đợt công kích tiếp theo sẽ yếu dần, vài đòn công kích qua đi sẽ kiệt sức, chiêu này khác với sử dụng bí pháp kích phát sức chiến đấu, nó là nghẹn một hơi, không thể thở ra!

Tần Dương hít một hơi thật sâu, lao thẳng vào Carol, thân hình nhanh như ma quỷ.

Nhanh quá!

Carol con ngươi co rút, đáy mắt lóe tia hoảng sợ. Tốc độ của tên này hoàn toàn khác với trận trước, nhanh gấp vô số lần!

Carol giữ tư thái phòng ngự, đặt quyết tâm không tiến công, tiêu hao chết Tần Dương.

Tần Dương xông đến trước mặt Carol nhưng không trực tiếp tấn công mà phát động Huyễn Ảnh bộ, nháy mắt biến mất trước mặt gã rồi đột ngột xuất hiện ở sau lưng.

Cảm quan của Carol tăng lên tới cực hạn, thân thể vẫn giữ tư thái phòng ngự, chớp mắt xoay người lại. Nhưng Tần Dương không tiến công mà lại biến mất ở trước mặt Carol.

Hừ, định dùng tốc độ khiến tôi bối rối, sau đó thừa cơ ra tay công kích tôi, khiến tôi không thể phòng ngự chứ gì?

Carol hơi ngồi xổm xuống giữ cho trọng tâm chuyển xuống dưới, một lần nữa nhanh nhẹn xoay người đưa mặt về hướng Tần Dương.

Tần Dương ở ngay trước mặt, nhìn thẳng vào gã.

Mắt đen tựa như lỗ đen.

Carol thận trọng giữ trạng thái đề phòng, muốn xem rõ động tác của Tần Dương, vậy nên ánh nhìn hết sức chăm chú, mắt gã giao nhau với mắt của hắn, rồi ánh mắt rơi vào đôi mắt đen láy như vòng xoáy, như lỗ đen kia.

Ánh mắt của Carol như bị nam châm hút, tâm thần hoảng hốt trong thoáng chốc.

Carol thầm giật nảy mình, trực giác bảo với gã rằng điều này là không đúng, có vấn đề. Tựa như đinh sắt gặp nam châm, Carol không thể dời mắt sang hướng khác.

Trong hoảng hốt, bàn tay Tần Dương nhẹ nhàng vỗ ra, ngón tay cái ấn không khí.

Cương khí cực kỳ lẫm liệt nháy mắt ngưng tụ thành hình xoắn ốc to lớn xoay tít, như mũi tên nhọn đâm về phía Carol.

Một kích kia tràn ngập hơi thở vô cùng thảm liệt, thế không thể đỡ, xung phong không quay đầu.

Sắc mặt hồng hào của Tần Dương bỗng trắng nhợt, đây là một kích ngưng tụ cương khí toàn thân của hắn rồi bạo phát mãnh liệt.

Kinh Thần chỉ.

Kinh Kha đâm Tần!
Bình Luận (0)
Comment