Chương 1726: Một chiêu?
Cương khí xoắn ốc hung mãnh như rồng, nhưng Carol thì ánh mắt hoảng hốt, dường như căn bản không trông thấy cương khí trí mạng đang bắn về phía bụng của mình.
Carol không né, cũng không đỡ.
Thân thể của Carol đông lại trong khoảnh khắc, dường như linh hồn lìa khỏi xác.
Cương khí xoắn ốc đâm vào bụng của Carol, lực đánh vào to lớn khiến giữa bụng gập lại, bay ngang ra sau. Cùng lúc đó, cương khí xoắn ốc xé rách quần áo của Carol, xé rách cơ bắp vô cùng săn chắc, chui vào trong cơ thể của gã.
Đau nhức kịch liệt khiến Carol vốn hoảng hốt rốt cuộc thoát khỏi ánh mắt của Tần Dương khống chế, nhưng đã muộn, cương khí xoắn ốc đã đánh trúng gã hoàn toàn.
Phản ứng của Carol siêu nhanh, cơ bắp toàn thân rụt lại, phần ngực bụng cứng như thép, vừa thụt lùi giảm bớt lực đánh vào mạnh mẽ tổn thương thân thể.
Cùng lúc đó, mắt Carol lộ rõ tia kinh khủng.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Mình nhìn thấy cái gì?
Ánh mắt của Tần Dương?
Carol không kịp suy tư, vì cương khí xoắn ốc bạo liệt của Tần Dương đã hoàn toàn chui vào người gã, như cánh quạt xoay tròn điên cuồng xé rách người gã.
- A!
Cương khí xoắn ốc vào người như đạn pháo xuyên thủng vật thể rồi nổ tung, Carol phát ra tiếng gào thét thê lương, phần bụng vốn đã rách một vệt tròn đẫm máu, cương khí nổ, máu bắn ra từ miệng vết thương, thậm chí mang theo tí thịt vụn.
Carol bị thương nặng!
Nhưng Tần Dương không từ bỏ tiến công khi Carol bị thương nặng, hắn lắc người đến vị trí bên cạnh gã, tung cú đá nhanh gọn.
Chân của Tần Dương như roi thép quét cổ Carol, thân thể của gã như cây to bị một nhát búa chém ngã, té thẳng xuống, nhanh gọn, không có chút sức chống cự.
Carol nặng nề ngã xuống đất, đầu đập mạnh xuống, mắt trợn trắng ngất xỉu.
Tần Dương đáp xuống, ánh mắt nhìn lướt qua đội trưởng nước Mỹ đứng cạnh lôi đài, hắn giơ chân lên đạp xuống đùi gấp khúc của Carol.
Nếu bị đá trúng thì không biết chân của Carol sẽ gãy thành mấy khúc.
Đội trưởng nước Mỹ trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi chuyện phát sinh trên đài, mãi khi Tần Dương liếc mắt qua thì gã như giật mình tỉnh giấc, thấy hắn giơ chân lên, gã bất chấp chuyện khác, vội hét to:
- Bỏ quyền, nhận thua!
Chân của Tần Dương khựng lại giữa chừng không trung rồi chậm rãi rút về.
Sân thi đấu vang vọng tiếng hét không cam lòng của đội trưởng nước Mỹ. Tất cả khán giả xoe tròn mắt, há miệng to đến mức có thể nhét một quả trứng vịt vào, nhiều người tiềm thức giơ tay bịt miệng.
Xảy ra chuyện gì?
Đã phân ra thắng thua?
Kết thúc rồi?
Mới bắt đầu bao lâu?
Chưa đầy mười giây, vậy mà xong rồi?
Tuyển thủ Siêu Phàm thực lực siêu mạnh Carol bị Tần Dương một kích tất sát đánh ngã?
Trời ơi, Tần Dương bùng nổ thì khủng bố đến thế sao?
Lúc trước Tần Dương đánh Files còn bị gã đánh bay tới bay lui như bao cát, hiện giờ Tần Dương chỉ một chiêu đã giải quyết Carol, người mạnh còn hơn Files?
Ôi mợ, có cần điên cuồng vậy không? Dữ dội thế?
Tần Dương đứng thẳng người, chậm rãi thở hắt ra, màu đỏ trong mắt dần tan. Hắn nhìn quanh khán đài sân thi đấu đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, lặng lẽ siết chặt nắm tay giơ lên cao, vung mạnh.
Cùng với cánh tay Tần Dương vung lên, nhà thi đấu vốn yên tĩnh bỗng nổ tung.
- Bà nội nó, khủng quá! Không lẽ Tần Dương luôn che giấu thực lực?
- Một chiêu hạ gục Carol, dữ dội thật!
- Tần Dương lợi hại, cậu là thần tượng của tôi!
- Tần Dương, em yêu anh!
- Thắng! Tần Dương thắng! Trung Quốc thắng!
- Tần Dương uy vũ!
- Siêu giỏi, anh hùng dân tộc quả nhiên không phải có tiếng không có miếng, lại lần nữa cố gắng xoay chuyển!
- Ai có thể giơ đao đi lên, chỉ có Tần Dương!
- Tôi bỗng nhiên muốn khóc...
...
Khu tuyển thủ Trung Quốc, Vân Bạch Linh ngồi trên xe lăn thẳng sống lưng, ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ xoe tròn. Âu Dương Sơn Hải bật dậy từ cáng, vẻ mặt khó tin. Trần Hầu trố mắt líu lưỡi. Đoan Mộc Phong trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khó tin. Dù là Chu Vân Long sắc mặt trong trẻo lạnh lùng cũng mắt lấp lóe tia sáng kỳ dị.
- Chúng ta thắng! Lại thắng!
- Ha ha, Tần Dương giỏi quá, một người liên tục đánh bại hai đối thủ Siêu Phàm, trời ạ, ngầu quá!
Khu tuyển thủ, đám tuyển thủ và nhân viên công tác hò reo, ôm nhau. Khu khán giả Trung Quốc cũng vui vẻ ngất trời.
Đối lập với không khí vui sướng bên khu tuyển thủ Trung Quốc là khu tuyển thủ Mỹ tràn ngập bầu không khí nặng nề, trong mắt mỗi người đều khiếp sợ, khó tin và chán nản. Đặc biệt là đám cao thủ, mắt lộ rõ tia nghi hoặc.
Tần Dương tăng vọt tốc độ, sức công kích thì còn dễ hiểu, vì hắn đã dùng kim châm kỳ lạ kích thích bản thân, thực lực tăng lên là bình thường, nhưng biểu hiện của Carol rất lạ.
Sau khi hai lần dùng Huyễn Ảnh bộ, khi Tần Dương công kích thì rõ ràng Carol khựng lại trong tích tắc, cũng vì vậy mới bị hắn tấn công nhanh đánh trúng người.
Rõ ràng Carol dùng thế thủ, biểu hiện cực kỳ thận trọng, giữ trọng tâm rất tốt, không vì công kích của Tần Dương mà luống cuống tay chân. Đòn cuối cùng, rõ ràng Carol xoay người mặt đối mặt với Tần Dương, hoàn toàn có thể đỡ công kích của hắn, nhưng tại sao gã khựng lại một giây?
Có người ánh mắt sắc bén thấy rõ trong khoảnh khắc đó sắc mặt của Carol mờ mịt và nghi hoặc, dường như khoảnh khắc gã xoay người đối diện Tần Dương thì bỗng thẫn thờ như mất hồn.
Tại sao sẽ như vậy?
Nếu Carol tỉnh táo thì chắc chắn bọn họ sẽ dồn dập hỏi gã ngay, nhưng gã bị Tần Dương một cú đá quét xỉu, nên bọn họ không hỏi được.
Huống chi, mặc kệ tại sao Carol làm sai sót rõ rệt như vậy thì gã đã thua.
Tuy Tần Dương sử dụng kim châm đâm huyệt nhưng hắn không trái luật sử dụng vũ khí tấn công Carol, ván thua của gã không có gì để thắc mắc.
Các tuyển thủ Mỹ nhìn Tần Dương đứng trên đài giơ cao cánh tay, tâm tình vô cùng phức tạp.
Chán nản!
Tại sao?
Tại sao thanh niên này lợi hại như vậy?
Chẳng phải thực lực của hắn là Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm sao?
Tại sao hắn có thể liên tục đánh bại hai đối thủ Siêu Phàm? Còn có thiên lý không?
Hoặc nên nói... không lẽ hắn yêu quái?