Chương 1727: Người số một thanh niên thế giới
Tần Dương thắng!
Trận đấu cá nhân thứ hai đấu giao hữu thanh niên Mỹ và Trung Quốc chính thức kết thúc với Tần Dương là người thắng cuối cùng, toàn bộ đấu giao hữu cũng khép màn lại.
Trận thứ nhất, Tần Dương vội đưa nhóm người Triệu Thanh Long đi bệnh viện, không tham dự điển lễ trao giải sau khi thi đấu. Trận thứ hai, Tần Dương ngồi bệch trên ghế dưới đài nhìn Đoan Mộc Phong lên đài, thay mặt lĩnh huy chương thuộc về mình.
Không phải Tần Dương xem danh lợi như mây bay, cũng không phải hắn lạnh lùng cao ngạo gì mà là sau khi bạo phát thì toàn thân kiệt sức, không có sức nhúc nhích một ngón tay nữa là, hắn thật sự không muốn đi lên mất mặt.
Ngồi xe lăn bị đẩy lên đài?
Mềm oặt như người sắp chết xụi lơ ngồi trên xe lăn nhận hò reo từ mọi người?
Bỏ đi, chẳng bằng yên phận ở dưới đài, miễn cho đi lên mất mặt.
Nhưng dù Tần Dương không lên đài thì hắn còn ở khu thi đấu, vẫn hưởng thụ tiếng hò reo của mọi người dành cho mình.
Vân Bạch Linh ngồi cạnh Tần Dương, nhìn Đoan Mộc Phong ở trên đài. Vân Bạch Linh bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi:
- Chiêu đó... tại sao hắn không né?
Trần Hầu nghe câu hỏi cũng thò đầu lại gần hỏi:
- Đúng rồi, mới nãy tôi cũng muốn hỏi! Xem bộ dạng của hắn thì không phải không ngăn được, cố tình trong tích tắc khựng lại không nhúc nhích, tại sao vậy?
Tần Dương nhếch môi cười, ngả người ra sau lưng ghế:
- Bởi vì tôi thi thố chú định thân.
Trần Hầu không tin câu trả lời này:
- Xì, anh nghĩ mình là con khỉ hay sao? Làm bảy tiên nữ đứng yên để ăn trộm bàn đào, anh không thành thật gì hết!
Vân Bạch Linh nhướng chân mày, nhưng không hỏi tới, bởi vì chuyện này có thể liên quan đến một ít bí pháp tu hành, những bí pháp này thường là bí mật không được truyền ra ngoài của các môn các phái, nếu mình còn hỏi dồn thì không ổn.
Không phải Tần Dương cố ý che giấu, chẳng qua thuận miệng đùa giỡn một chút. Trải qua việc này rồi e rằng không thể giấu giếm việc hắn biết đồng thuật được nữa, huống chi bên người đều là đồng đội cùng nhau liều mạng, tự nhiên không cần phải che giấu làm gì. Tần Dương đè thấp âm thanh nói nhỏ:
- Tên hiệu của sư công của tôi là Tam Nhãn Thần Quân.
Trần Hầu và Vân Bạch Linh cùng ngẩn ngơ.
Sư công?
Lúc này anh lôi sư công của mình ra làm gì? Khoan, Tam Nhãn Thần Quân?
Tam Nhãn Thần Quân Miêu Kiếm Cung!
Trần Hầu và Vân Bạch Linh đều là con cháu danh môn, tự nhiên có kiến thức hơn hẳn người tu hành bình thường, có chút hiểu biết về môn phái đặc biệt Ẩn Môn, hiểu rõ Miêu Kiếm Cung giỏi nhất là cái gì. Hai người tỉnh táo lại.
Đồng thuật!
Miêu Kiếm Cung ỷ vào đồng thuật kỳ lạ có thể nói là đánh khắp cùng đẳng cấp không gặp địch thủ, vì trong chiến đấu nếu hắn ta không bị một chiêu hạ gục, chỉ cần còn kiên trì được thì có lẽ hắn ta sẽ lợi dụng đồng thuật kỳ lạ biến đổi tình hình cuộc chiến, cuối cùng lợi dụng đồng thuật trong tích tắc quấy nhiễu đối phương làm ra sai sót, lập tức công kích rồi đánh bại đối phương.
Trần Hầu và Vân Bạch Linh đều mở to mắt, khiếp sợ nhìn Tần Dương. Trần Hầu khó tin hỏi nhỏ:
- Anh biết đồng thuật?
Tần Dương trả lời thản nhiên:
- Ừ, sư công của tôi dạy.
- Anh giỏi quá!
Trần Hầu kinh ngạc cảm thán, nên biết không phải ai đều có thể tu hành đồng thuật, để tu hành đồng thuật cần năng lực tinh thần siêu cao, loại người này cực kỳ hiếm hoi. Tuy thực lực của người tu hành mạnh mẽ, khí huyết vượng thịnh thì năng lực tinh thần cũng sẽ lên cao theo, nhưng bấy nhiêu chưa đủ, người có thể chính thức tu hành đồng thuật có thiên phú năng lực tinh thần siêu cao.
Ví dụ đơn giản thế này, giống như ma pháp sư trong thế giới võ giả, có lẽ võ công của bạn rất ghê gớm, nhưng ma pháp sư ném một quả cầu lửa đơn giản là có thể đốt bạn khét đen. Người có thiên phú năng lực tinh thần cũng giống như vậy, dù thực lực của bạn mạnh mẽ nhưng lỡ như đối phương có năng lực tinh thần mạnh hơn bạn nhiều, còn biết cách dùng năng lực tinh thần, vậy thì đối phương muốn công kích, thậm chí khống chế bạn dễ như chơi.
Không ngờ Tần Dương là người có thiên phú năng lực tinh thần!
- Vậy chẳng phải là anh chẳng những kế thừa y thuật giỏi nhất của Mạc tiên sinh, sư phụ của anh, càng kế thừa đồng thuật giỏi nhất của sư công anh?
Tần Dương khẽ ừ:
- Đại loại vậy.
Ánh mắt Vân Bạch Linh kỳ dị nhìn Tần Dương, khẽ thở dài:
- Tôi và Triệu Thanh Long được gọi là song kiêu, ở đại hội liên minh, chúng tôi liều mạng với nhau vì giành hạng nhất, nhưng nay xem ra việc này thật mỉa mai.
Tần Dương nhướng mày hỏi:
- Mỉa mai?
Vân Bạch Linh nở nụ cười gượng gạo:
- Khi ấy anh cũng có mặt, nếu tính ra thì anh mới là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ, dù sao khi ấy tôi và Triệu Thanh Long còn là đỉnh Thiên Nhân, không phải Siêu Phàm, anh thì đã càn quét Thiên Nhân, hiện giờ liên tục đánh bại Siêu Phàm, Carol không đỡ nổi một chiêu của anh, tôi và Triệu Thanh Long tự nhiên không thể sánh bằng anh. Chúng tôi cướp đoạt hạng nhất ở trước mặt anh chẳng phải là mỉa mai sao?
Tần Dương cười cười, giải thích:
- Không thể so sánh như vậy, khi ấy cảnh giới đồng thuật của tôi còn thấp, sau này cơ duyên tình cờ mới tăng lên thực lực cảnh giới, chứ không thì hôm nay tôi cũng không có cách nào quấy nhiễu Carol.
Vân Bạch Linh cười nói:
- Mặc kệ nói như thế nào thì lần này anh thắng hạng nhất đấu giao hữu, từ khía cạnh nào đó anh là người tu hành số một dưới ba mươi tuổi của Trung Quốc và nước Mỹ, không chối bỏ danh hiệu này được. Lúc trước anh càn quét Nhật Bản, giờ bổ sung thêm một chỗ, càn quét nước Mỹ, và ghê gớm hơn lúc ở Nhật Bản, lúc trước là càn quét Thiên Nhân cảnh, giờ thì anh hạ luôn Siêu Phàm.
Trần Hầu hâm mộ nhìn Tần Dương:
- Đúng rồi, Trung Quốc đứng đầu người tu hành phương đông, nước Mỹ đứng đầu người tu hành phương tây, anh chắc chắn lĩnh danh hiệu thứ nhất thanh niên thế giới rồi, anh còn chưa tới hai mươi ba tuổi đúng không? Thật là khiến người hâm mộ ghen tị.
Tần Dương cười nói:
- Đều là danh tiếng ảo, tôi không được thêm miếng thịt nào, ngược lại chuốc lấy nhiều phiền phức vô vị.
Trần Hầu bĩu môi:
- Thật muốn đè anh xuống đất đạp hai cái, thế này gọi là kẻ ăn no không biết nỗi khổ của người đói. Anh giống như nhà giàu nói mình không có hứng thú với tiền, tiền không đem lại niềm vui, rằng mình tay trắng chẳng có gì, nghe ứa gan không?
Tần Dương bị chọc cười:
- Có đến mức đó không?
Trần Hầu lườm hắn:
- Đương nhiên! À mà lúc trước anh có mấy chục triệu fan trên weibo, sau trận chiến này e rằng sẽ tăng vọt số lượng fan, qua đợt này anh không chỉ nổi tiếng ở Trung Quốc, anh nổi tiếng khắp thế giới rồi!
Nổi tiếng khắp thế giới?
Tần Dương ngây người, giây sau trong đầu lóe qua một ý nghĩ kỳ lạ.
Ôi mợ, đúng nhỉ?
Rồi sao mình làm đặc công?
Tuy lúc trước có nói mình lấy thân phận nhân vật công chúng làm chuyện đặc biệt, nhưng khi mặt của mình bị mỗi người nhận ra, vậy khi làm nhiệm vụ sẽ vô cùng khó khăn.
Tần Dương nghĩ đến đây thì không kìm được suy nghĩ lan man. Hình như lâu rồi Long Vương không sắp xếp nhiệm vụ cho mình, nhiệm vụ cuối cùng là kêu mình tham gia hội âm nhạc Warsaw chặn một phần cứng bị mã hóa, kết quả chính mình thất bại, nhưng cũng bởi vậy mà quen phù thủy trắng, hiện giờ thành người đàn bà của mình.