Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1717 - Chương 1728: Trừ Khử Hắn!

Chương 1728: Trừ khử hắn!
 

- Thanh niên Trung Quốc Tần Dương kia giành được hạng nhất thi đấu cá nhân đấu giao hữu!

Trong trang viên biệt thự to lớn, một người đàn ông mặc đồ tây đứng trước mặt Augustus tóc bạc phơ, bẩm báo kết quả đấu giao hữu lần này.

Augustus nhíu mày hỏi:

- Tần Dương? Hắn thắng như thế nào?

Người đàn ông mặc đồ tây hai tay rũ xuống hai bên chân, trả lời cung kính:

- Sau khi hắn lên sân thì đầu tiên là đánh bại tuyển thủ Siêu Phàm Files, sau đó dùng phương thức kim châm đâm huyệt kích động bạo phát sức chiến đấu, đánh ngã tuyển thủ Siêu Phàm Carol đến từ gia tộc Nord.

Người đàn ông mặc đồ tây hơi tạm dừng, dường như nghĩ tới cái gì, nhỏ giọng bổ sung thêm:

- Carol đến từ gia tộc Nord, trước đó gia tộc Nord có nhiều xung đột với Tần Dương, lần này Carol dự thi có nguyên nhân rất lớn là nhằm vào Tần Dương. Carol từng ở trên lôi đài khiêu khích Tần Dương, tuyên bố hắn dự thi vì Tần Dương, hy vọng Tần Dương sẽ trở thành đối thủ của hắn.

Augustus nhếch mép châm biếm:

- Hy vọng Tần Dương trở thành đối thủ của hắn, rồi bị Tần Dương một chiêu diệt gọn. Carol dù gì là Siêu Phàm, còn mặt mũi không?

Người đàn ông mặc đồ tây trả lời cung kính:

- Lúc Tần Dương đấu với tuyển thủ Siêu Phàm thứ nhất Files từng bị đánh tới đánh lui như bao cát, khổ chiến một lúc mới thắng được trận đó. Nhưng khi hắn đánh nhau với Carol thì chỉ dùng một chiêu, có một điểm lạ là trong chiến đấu dường như Carol mất tập trung, không có phản ứng trước công kích của Tần Dương, nên mới bị hắn một chiêu đánh bại, trông như Carol cố ý nương tay, nhưng với quan hệ của hai người thì điều đó là không thể nào.

Augustus lạnh lùng nói:

- Thua như thế nào không quan trọng, mấu chốt là bọn họ đều thua, hiện tại thằng nhóc Trung Quốc này thắng thi đấu, trở thành người số một thanh niên.

Người đàn ông mặc đồ tây khoanh tay, cung kính xin chỉ thị:

- Augustus tiên sinh, hiện tại chúng ta nên làm sao?

Augustus dựa người vào sofa, khép hờ mắt, trầm ngâm suy nghĩ, qua một lúc mới mở miệng nói:

- Hắn dùng thực lực Thiên Nhân đánh bại hai đối thủ Siêu Phàm?

Người đàn ông mặc đồ tây ngây người, chẳng phải mình vừa mới báo cáo việc này sao?

- Đúng vậy!

Augustus mở mắt bắn ra tia sắc bén như dao:

- Tiềm lực của người này vô tận, giữ lại chung quy là tai họa ngầm, hãy trừ khử hắn!

Người đàn ông mặc đồ tây mắt sáng ngời:

- Vâng, vậy tôi đi sắp xếp.

Người đàn ông mặc đồ tây đang định bước đi thì Augustus bỗng lên tiếng:

- Chờ chút.

Người đàn ông mặc đồ tây dừng bước, nét mặt có chút nghi hoặc.

Augustus phớt lờ gã, kêu người:

- Thor!

Một ông lão người hầu vóc dáng gầy gò luôn đứng trong góc bước nhanh đến trước mặt Augustus, cung kính đáp:

- Tiên sinh!

Augustus nhìn mặt Thor:

- Hãy tự mình ra tay trừ khử Tần Dương, đừng để bị người phát hiện hành tung!

Trên khuôn mặt khô gầy già nua của Thor lộ ra mấy phần hưng phấn, mắt bắn ra tia sáng khát máu:

- Vâng thưa tiên sinh, tôi rất vui đi làm chuyện này.

Augustus nhìn sang người đàn ông mặc đồ tây đứng bên cạnh:

- Cậu hãy phối hợp Thor chấp hành săn giết lần này, nhớ kỹ, không thể bại lộ thân phận, không được để hắn sống bình an về nước.

- Rõ!

...

Bệnh viện.

Carol nằm trên giường bệnh, vẻ mặt đờ đẫn.

Gã thua!

Gã bị Tần Dương một chiêu đánh bại!

Mỉa mai biết bao?

Carol không kìm được nhớ lại đoạn đối thoại của hai người khi gã chặn Tần Dương ngoài buồng vệ sinh trước khi bắt đầu thi đấu, lúc ấy Tần Dương nói có lẽ chỉ cần một đấm đánh ngã, mình còn trào phúng hắn chỉ có thể dựa vào mơ mộng để thỏa mãn ảo tưởng, giờ ngẫm lại, Tần Dương đã sớm có nắm chắc một chiêu đánh bại mình.

Đây là bàn tay tát mạnh vào mặt mình, sưng như đầu heo.

Cửa phòng bị người đẩy ra, đội trưởng nước Mỹ Ambrose cùng một người đàn ông trung niên đi vào phòng bệnh.

Đôi mắt thẫn thờ của Carol lóe tia sáng, nhỏ giọng kêu lên:

- Đội trưởng...

Ambrose khẽ ừ, kéo ghế ngồi xuống trước giường bệnh của Carol, thân thiết hỏi:

- Cậu cảm giác thế nào?

Nét mặt Carol cay đắng nói:

- Không chết được, nhưng nội tạng bị thương nghiêm trọng, có lẽ cần tĩnh dưỡng rất lâu.

Ambrose gật đầu, nói:

- Hiện tại thi đấu đã kết thúc, cậu đừng suy nghĩ nhiều, hãy tĩnh dưỡng cho khỏe.

Carol khẽ ừ, nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên vẻ mặt không kiên nhẫn đứng chờ bên cạnh, hơi thấp thỏm hỏi:

- Đội trưởng đến có việc gì không?

Ambrose ừ một tiếng, nét mặt kỳ dị nói:

- Tôi đến đây một là thăm cậu, thứ hai là có chút việc muốn hỏi.

Carol đại khái đoán được Ambrose định hỏi chuyện gì:

- Đội trưởng muốn hỏi tại sao trong khi chiến đấu tôi sai sót không phòng thủ được công kích của Tần Dương đúng không?

Ambrose gật đầu, nói:

- Đúng vậy, thực lực của cậu cao hơn Tần Dương rất nhiều, dù hắn chọn dùng phương pháp đặc biệt bạo phát sức chiến đấu nhưng không thể một chiêu đánh bại cậu được, tại sao khi đó cậu chững lại lâu như thế?

- Ánh mắt!

Nét mặt Carol bất an, thậm chí lộ cảm xúc hãi hùng:

- Khoảnh khắc đối diện Tần Dương, tôi nhìn thấy ánh mắt của hắn.

Người đàn ông trung niên nhíu mày, vẻ mặt Ambrose kinh ngạc hỏi:

- Ánh mắt? Mắt của hắn thế nào? Trong khi chiến đấu nhìn vào mắt của đối phương là chuyện bình thường mà?

Người đàn ông trung niên xen vào nói:

- Không lẽ anh định nói với chúng tôi rằng anh trông thấy ánh mắt của hắn, rồi trong tích tắc đó bị ánh mắt kia hù sợ?

Carol lắc đầu, trong mắt càng tràn ngập tia kinh khủng:

- Không, không phải bị hù sợ mà là ánh mắt của hắn thay đổi, trở nên tối đen không tia sáng, tựa như vòng xoáy màu đen, ưm, giống như lỗ đen, lỗ đen có thể nuốt tất cả. Khi ấy tôi trông thấy ánh mắt của hắn, thoáng chốc bị hấp dẫn, như tia sáng bị lỗ đen hút lấy.

Mắt Ambrose lộ tia khiếp sợ:

- Cậu đang nói là ánh mắt của hắn rất đặc biệt, hấp dẫn ánh nhìn của cậu, nên làm cậu mất tập trung, bị hắn một kích đánh trúng?

Carol gật đầu, nói:

- Đúng thế, hắn giống như nữ phù thủy biết phép thuật vậy, tôi không tự chủ được bị hấp dẫn, trong khoảnh khắc đầu óc ù đặc, giống hồ dán đặc quánh, hoàn toàn mất đi lý trí, mãi đến khi công kích của hắn đánh trúng tôi, đau đớn kịch liệt khiến tôi tỉnh táo lại, nhưng đã không kịp.

Ambrose đen mặt, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên:

- Có lẽ tôi đã biết nguyên nhân.

Người đàn ông trung niên nghiêng mặt nhìn Ambrose:

- A? Không lẽ hắn đúng là phù thủy, hút mất hồn người, cướp đi linh hồn?

Ambrose thở hắt ra:

- Đại loại như vậy, sư phụ của sư phụ của Tần Dương giỏi nhất một tuyệt học gọi là đồng thuật, đây là tuyệt học thần kỳ giống như ếm bùa, dùng ánh mắt thi thố, chắc hẳn Tần Dương đã vận dụng đồng thuật, hắn luôn che giấu thực lực!
Bình Luận (0)
Comment