Chương 1729: Tôi ở lại
Tần Dương nằm trên giường rộng lớn trong khách sạn, cảm giác hơi chán.
Di chứng của kim châm đâm huyệt đã nổi lên, hắn sẽ toàn thân mất sức ít nhất trong vòng hai ngày, không thể đi đâu, chỉ có nước nằm dài trong khách sạn.
Bộ dạng của Tần Dương như vậy tự nhiên cần có người chăm sóc, may mà Nessa luôn ở bên cạnh hắn, lúc thân thể của hắn mềm nhũn thì có cô ở sát bên chăm sóc, đãi ngộ này khiến Trần Hầu vô cùng hâm mộ.
Tiếng đập cửa vang lên, Nessa đi tới mở cửa phòng ra, đội trưởng Đoan Mộc Phong đứng trước cửa.
- Cảm giác như thế nào?
Tần Dương nằm trên giường hơi nhổm người dậy, Nessa bước nhanh tới trước dìu hắn ngồi lên, lấy một cái gối lót sau lưng hắn.
Đoan Mộc Phong nhìn thoáng qua Nessa, mắt lóe tia sáng kỳ lạ.
Tần Dương giới thiệu với người ngoài rằng Nessa là người bạn Mỹ của mình, nhưng xem mức độ thân mật của hai người và ở cùng phòng thì sẽ phát hiện quan hệ của họ tuyệt đối không bình thường.
Chẳng phải chàng trai này đã có bạn gái rồi sao?
Chàng trai này đánh ngã tuyển thủ Mỹ, nhưng có người đẹp Mỹ ở bên cạnh chăm sóc sức khỏe cho hắn, ngẫm lại đúng là thú vị.
Tần Dương cười nói:
- Không quá nghiêm trọng, cả người không có sức lực, tĩnh dưỡng hai ngày là khỏe. Đội trưởng lại đây có chuyện gì không?
Đoan Mộc Phong ngồi xuống ghế:
- Có chuyện, tôi muốn hỏi ý kiến của cậu. Đấu giao hữu đã kết thúc, vốn định cho mọi người nghỉ hai ngày, nhưng căn cứ vào sự kiện ở nhà hàng lần trước, và lần này Trung Quốc thắng lợi, vì an toàn của các thành viên trong đoàn, chúng tôi định ngày mai đưa một số đội viên về nước.
- Nhưng đội viên như Triệu Thanh Long, Vân Bạch Linh bị thương rất nặng, tạm thời không thể ra bệnh viện bay đường dài, phải chờ tình hình bệnh của họ ổn định một thời gian. Tôi đến là muốn hỏi cậu định về theo đoàn hay ở lại, chờ hoàn toàn khoẻ mạnh rồi tự mình về? Hoặc đi về chung với nhóm Triệu Thanh Long?
Tần Dương nhíu mày hỏi:
- Chuyến bay ngày mai à?
Đoan Mộc Phong gật đầu, nói:
- Đúng vậy, dù sao đã có kết quả thi đấu, chúng ta có ở lại cũng không làm được gì, không thể nào tụ tập chơi bài poker trong khách sạn suốt ngày đúng không?
Tần Dương suy xét tình hình sức khỏe của mình, ngẫm lại Triệu Thanh Long, Vân Bạch Linh còn nằm viện, cười nói:
- Tôi còn cần ít nhất hai ngày để khỏe lại, hay là các người về trước đi, buổi tối tôi đi bệnh viện cùng nhóm Triệu Thanh Long, tới lúc đó sẽ về cùng họ.
Dù gì đều là chiến hữu cùng nhau phấn đấu, bỏ xuống chiến hữu bị thương, về nước trước khiến Tần Dương cảm thấy kỳ kỳ.
Đoan Mộc Phong đến để hỏi ý định của Tần Dương thế nào, nghe vậy thì không khuyên bảo, dặn dò:
- Như vậy cũng được, nhưng ở lại đều là mấy đội viên bị thương tạm thời không thể về nước, chúng tôi sẽ để lại hai nhân viên công tác chăm sóc bọn họ. Tiền bối Chu Vân Long cũng sẽ ở lại, nhưng sẽ ở bệnh viện trông chừng mấy bệnh nhân, một mình cậu ở khách sạn e rằng không an toàn, dù sao cậu cũng xem như bị thương. Hay là cậu đi bệnh viện xin một phòng, làm bạn với họ?
Tần Dương dở khóc dở cười, chính mình chỉ bị mất sức lực, chạy đi bệnh viện làm gì?
Không bệnh không đau, ai mà muốn ở trong bệnh viện?
Không nói cái khác, chỉ ngửi mùi thuốc sát trùng đã khó chịu rồi.
- Đội trưởng, tôi chỉ bị mất sức lực, nằm hai ngày trong khách sạn là khỏe, không đi bệnh viện đâu.
Đoan Mộc Phong nhíu mày nói:
- Vậy còn vấn đề an toàn của cậu thì sao? Tuy nơi này là khách sạn năm sao nhưng nếu thật sự có ai muốn làm chuyện gì, cậu thì không có khí lực, bên người cũng không có cao thủ.
Tần Dương cười nói:
- Không sao, thật ra tôi có mang người đến, cũng ở trong khách sạn này, chẳng qua không chạm mặt với mọi người.
Đoan Mộc Phong nhướng mày, sửng sốt hỏi:
- Cậu mang theo người đến?
Tần Dương cười gật đầu:
- Lúc trước ở Mỹ tôi đắc tội nhiều người, giờ lại đến đây thì tự nhiên phải cẩn thận một chút, nên mang theo người giúp đỡ.
Đoan Mộc Phong tò mò hỏi:
- Người giúp đỡ của cậu có thực lực thế nào?
Tần Dương cười cười:
- Đỉnh phong Siêu Phàm.
Tần Dương không nói là cường giả Chí Tôn, hắn sợ làm Đoan Mộc Phong lên cơn đau tim.
Nguyên đoàn giao lưu chỉ có một cường giả Chí Tôn Chu Vân Long làm bảo vệ, nếu để người khác biết một mình Tần Dương mang theo một đỉnh phong Siêu Phàm cộng thêm một cường giả Chí Tôn làm vệ sĩ thì người ta sẽ nghĩ như thế nào? Nếu phanh phui ra sẽ là đề tài bom tấn.
Mắt Đoan Mộc Phong hơi sáng lên, đỉnh Siêu Phàm à, được rồi, chàng trai này có bản lĩnh, bản thân mới vào Thiên Nhân cảnh mà có thể khiến người đỉnh Siêu Phàm bán mạng cho mình.
- Thôi được, vậy thì mặc kệ cậu. Nhưng cậu nên cẩn thận hơn, dù sao cậu tát mặt phe nước Mỹ hơi ác, khó tránh có chút phần tử cực đoan muốn trả thù cậu.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Yên tâm, nơi này dẫu sao cũng là khách sạn năm sao, không lẽ có người xông vào đây đánh người?
Đoan Mộc Phong dặn dò:
- Dù sao thì cậu hãy cẩn thận chút, đừng lơ là, nơi này dù sao không phải địa bàn của chúng ta.
- Ừm, tôi biết.
- Có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho tôi.
- Biết!
Sáng sớm hôm sau, đa số thành viên đoàn giao lưu Trung Quốc cưỡi xe bus rời khỏi khách sạn, Tần Dương gọi điện thoại gọi ba người Tư Đồ Hương luôn ở trong khách sạn xuống.
Lucian trông thấy Tần Dương thì mắt sáng như đèn pha, nhanh như chớp chạy tới:
- Chủ nhân!
Brewer đi theo phía sau thấy cảnh đó thì khóe môi co giật. Brewer và Vinylon nhận mệnh lệnh của gia tộc đến Trung Quốc làm vệ sĩ cho Tần Dương, một mặt là thực hiện hiệp định giữa Tần Dương với gia tộc, một mặt là muốn tìm xem có cơ hội đánh thức trí nhớ của Lucian không. Nhưng trải qua tiếp xúc và thăm dò nhiều ngày, Brewer phát hiện không có ích gì, Lucian không có ấn tượng gì với người trong nhà như Brewer, chỉ nhận biết Tư Đồ Hương, vì Tần Dương từng dặn Lucian phải nghe lời của cô.
Nhìn Lucian bề ngoài là ông già tóc trắng nhưng như đứa con nít chạy đến bên cạnh Tần Dương, còn vui vẻ xưng hô hắn là chủ nhân khiến Brewer muốn che mặt.
Nessa thấy cảnh này cũng lộ ánh nhìn kinh ngạc:
- Tần, ông ta là... người hầu của anh?
Tần Dương khẽ ừ, cười nói:
- Đúng rồi, đây là Tư Đồ Hương, trợ lý tư nhân của tôi.
Khi giới thiệu với bên ngoài, Tần Dương thường lười giải thích khái niệm ẩn thị, trực tiếp giới thiệu cô là trợ lý tư nhân của mình, nói như vậy thì ai đều hiểu.
Trợ lý tư nhân thì tự nhiên là người đáng giá tín nhiệm, luôn đi theo bên cạnh, hiểu lòng mình nhất, làm việc giỏi nhất.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Nessa chớp chớp mắt, tự nhiên phóng khoáng nói:
- Nếu anh đã có người ở bên cạnh chăm sóc thì tôi về Las Vegas đây, có một số việc cần tôi trở về giải quyết.
Tần Dương áy náy nhìn cô:
- Lần này vất vả cho cô quá, lặn lội từ xa chạy tới mà tôi không cách nào đi chơi với cô, còn khiến cô chăm sóc cho tôi.
Nessa nhoẻn miệng cười:
- Không, tôi rất thích chuyến đi New York này, tôi thích lúc chúng mình ở một mình với nhau. Chắc chắn anh không biết rằng khi anh đứng trên lôi đài thì quyến rũ đến mức nào.