Chương 1732: Câu cá
Lúc Tần Dương đi vào phòng bệnh, Triệu Thanh Long đang dựa vào giường bệnh xem di động.
- Anh đến rồi.
Triệu Thanh Long buông xuống di động, ánh mắt hơi hơi tỏa sáng lấp lóe tia kích động nhìn Tần Dương.
- Nằm mấy ngày, xương cốt cứng ngắc, mãi mới nhúc nhích được nên đến thăm anh.
Tần Dương cười ngồi xuống trước giường bệnh. Tư Đồ Hương ôm bó hoa tươi theo sau lưng Tần Dương, cầm bình hoa, thay nước cắm hoa.
Ánh mắt Triệu Thanh Long khác lạ nhìn Tư Đồ Hương đổi hoa.
Lúc trước là người đẹp Nessa theo sát bên mà sao giờ đổi người khác rồi?
Tần Dương thấy ánh mắt của Triệu Thanh Long, giải thích rằng:
- Cô ấy là trợ lý của tôi, Tư Đồ Hương.
Triệu Thanh Long sực tỉnh, phải rồi, Tần Dương là tổng giám đốc công ty giá trị hàng tỷ, có trợ lý đi theo bên người là chuyện bình thường.
- Anh khôi phục thế nào?
Triệu Thanh Long hơi cựa mình:
- Cũng ổn, vết thương ngoài da đã khép lại nhiều, vết thương kinh mạch thì trở về từ từ điều dưỡng.
Tần Dương gật đầu, hỏi:
- Đại khái còn cần mấy ngày?
- Phỏng chừng hai ngày, đến lúc đó chắc ngồi máy bay được rồi.
Tần Dương cười cười:
- Vậy anh hãy yên tâm tĩnh dưỡng, bây giờ anh là nhân vật anh hùng, nổi tiếng, không biết có bao nhiêu người sùng bái.
Triệu Thanh Long trợn trắng mắt:
- Anh đang nói về chính mình à? Anh bây giờ là niềm tự hào Trung Quốc, thần tượng quốc dân, trận thắng cuối cùng của anh rất nhanh gọn, khiến người nhìn sướng mắt. Mà này, tôi luôn tò mò là anh thắng bằng cách nào? Carol không nên yếu như vậy.
Tần Dương giải thích về đồng thuật:
- Lúc đánh với Files thì không dùng đồng thuật, vì sợ Carol phòng bị, nên trận đấu với Files khó khăn hơn.
Triệu Thanh Long đã hiểu, ánh mắt khiếp sợ nhìn Tần Dương:
- Thì ra là vậy, Carol thua không oan. Nhưng chắc trong lòng Carol rất bực tức, khoác lác cả buổi, khoe khoang uy phong cho lắm vào, kết quả bị anh một chiêu đo ván, mất mặt đến quốc tế, chuyện này sẽ đi theo hắn cả đời, thảm thật.
Tần Dương cười nói:
- Trùng hợp thôi, tự Carol chủ động lại gần, vừa lúc lấy hắn tế cờ. Nhưng tôi phỏng chừng chuyện này qua đi, việc tôi biết dùng đồng thuật không giữ kín được nữa, dù sao trên thế giới này không thiếu người thông minh.
Triệu Thanh Long cười sảng khoái:
- Thép tốt nên dùng vào lưỡi dao, lần đầu anh sử dụng công khai đã dùng vào lúc then chốt như vậy, giành vinh quang cho nước nhà, hoàn toàn đáng giá, không biết bao nhiêu người hâm mộ khâm phục anh nữa.
Tần Dương cười lớn:
- Lúc trước anh giao thi đấu cá nhân cho tôi, tôi đã hứa với anh thì tự nhiên sẽ cố gắng làm được, không thể khiến mọi người thất vọng.
Vẻ mặt Triệu Thanh Long cảm khái:
- Nói thật lòng, trước khi lên đài tôi đã biết mình chắc chắn sẽ không lành lặn đi xuống nổi, hoàn toàn không trông mong vào thi đấu cá nhân. Khi đó giao cho anh thật ra là càng hy vọng anh sẽ bày ra phong thái, khiến Trung Quốc chúng ta thua không quá mất mặt, nhưng tôi không ngờ anh thắng.
Tần Dương sẽ không giận Triệu Thanh Long, dù sao tình huống lúc ấy là không ai tin tưởng mình thắng được, một tuyển thủ Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm đánh bại hai tuyển thủ Siêu Phàm, lời này nói ra không ai tin, cho nên Triệu Thanh Long nghĩ như vậy là hoàn toàn bình thường.
- Như vậy cũng tốt, chung quy là niềm vui bất ngờ, đúng không nào?
Vẻ mặt Triệu Thanh Long lúng túng nói:
- Lúc ấy tôi tỉnh lại liền hỏi tình huống thi đấu cá nhân, biết anh thắng thì phản ứng đầu tiên là không tin, là người khác vì an ủi tôi nên mới nói dối. Tôi hỏi đi hỏi lại nhiều lần, nghe người ta kể lại toàn quá trình mới dám tin tưởng.
Tần Dương cười lớn:
- Rất bất ngờ, rất ngạc nhiên mừng rỡ phải không?
Triệu Thanh Long cảm thán rằng:
- Không ngờ đồng thuật của anh lợi hại như thế, anh kế thừa tuyệt học của sư phụ và sư công của mình, mấu chốt là anh mới hai mươi tuổi, nếu cho thời gian thì chắc chắn thành tựu sẽ vượt qua sư phụ và sư công của anh. Theo thiên phú và trình độ thực lực của anh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hơn năm mươi phần trăm tương lai có thể bước vào hàng ngũ Chí Tôn.
Tần Dương dựa vào lưng trên ghế, cười trêu chọc:
- Anh và Vân Bạch Linh là song kiêu, chưa đầy ba mươi tuổi đã bước vào Siêu Phàm, nội tình gia tộc thâm hậu, tài nguyên tu luyện phong phú, nếu tôi có thể bước vào Chí Tôn thì hai người cũng có thể.
Triệu Thanh Long gương mặt có mấy phần cay đắng:
- Kinh mạch của tôi bị tổn hại, ít nhất sẽ chậm trễ nhiều năm, chưa biết có thể lành hẳn hay không.
Tần Dương an ủi:
- Đừng lo quá, anh cứ xem như lắng đọng, càng lắng đọng thâm hậu thì ngày sau càng dễ đột phá.
An ủi chung quy là trống rỗng, nhưng Triệu Thanh Long không quá chán nản, vẻ mặt rất nhanh chuyển sang thản nhiên:
- Ừm, Tái Ông mất ngựa, biết đâu là phúc, chuyện sau này không ai biết trước. Một đường thẳng tiến chưa chắc là chuyện tốt, dừng lại tìm thiếu sót có lẽ không tệ.
Tần Dương lại trò chuyện vài câu rồi đứng lên:
- Được rồi, anh hãy nghỉ ngơi đi, tôi đi thăm người khác.
- Cảm ơn anh lại đây, và tặng hoa nữa.
- Khách khí cái gì, chúng ta là đồng đội sóng vai chiến đấu, tuy không phải sống chết có nhau nhưng cũng đã cùng liều mạng cộng đồng ngăn địch.
Tần Dương lần lượt thăm nhóm Vân Bạch Linh, trò chuyện đôi câu với từng người.
Khi Tần Dương và Tư Đồ Hương ra bệnh viện, cô hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu? Về khách sạn hả?
Tần Dương cười nói:
- Ở trong khách sạn lâu như vậy, sắp mọc nấm rồi, trở lại làm chi. Chúng ta đi dạo bên ngoài, cô theo tôi đến đây, dù gì cũng nên ăn một bữa ngon, đi dạo phố mới không uổng phí chuyến đi này.
Tư Đồ Hương nhíu mày nói:
- Nếu lỡ có người thật sự muốn xuống tay với anh...
Tần Dương nhướng mày nói:
- Có Lucian ở bên người, tôi ước gì những người đó ra tay với tôi, vừa lúc bắt lấy cái đuôi, cho họ một trận.
Tư Đồ Hương quay đầu nhìn Tần Dương:
- Anh cố ý?
Tần Dương cười cười:
- Nửa thật nửa giả, một mặt đúng là tôi không muốn ở trong khách sạn nữa, một mặt khác là muốn nhìn xem có người ra tay với tôi hay không.
Tư Đồ Hương ngẫm lại thấy cũng đúng, có cường giả Chí Tôn ở bên người thì có gì đáng sợ nữa?
- Vậy chúng ta đi đâu?
Tần Dương cười gian:
- Nếu muốn thăm dò vậy thì nên sáng tạo không gian cho đối phương xuống tay, chúng ta đi Long Island, hưởng thụ phong cảnh đảo biển, nhâm nhi bữa tiệc hải sản lớn.
Tư Đồ Hương liếc xéo Tần Dương, cô biết mục đích chuyến đi của Tần Dương không đơn giản là hưởng thụ phong cảnh đảo biển mà còn vì câu cá, mồi câu là chính hắn.
- Có Lucian và Brewer ở, cho dù có người muốn hành động cũng phải đắn đo kỹ.
Tần Dương lắc đầu, nói:
- Đúng vậy, có bọn họ đi theo, người sáng suốt đều thấy thực lực của họ không thấp, đám tôm tép sẽ không đến quấy rầy kỳ nghỉ vui vẻ của chúng ta. Nếu vẫn có người dám xuống tay với chúng ta thì chắc chắn là con cá lớn.
Trong mắt của Tần Dương lóe tia sáng hưng phấn:
- Đã câu cá thì phải câu con lớn!