Chương 1733: Lucian, đánh hắn!
Nhóm Tần Dương về khách sạn, nghênh ngang bỏ đăng ký phòng, ngang nhiên lên một chiếc xe công tác, Brewer lái xe, thẳng tiến Long Island.
Long Island nằm ở tận cùng phía tây vịnh Long Island, nó là một hòn đảo nhỏ, chỉ khoảng một ki-lô- mét vuông, như làng chài nhỏ, vị trí hẻo lánh, đây cũng là nguyên nhân Tần Dương tuyển chọn nơi này.
Nhóm Tần Dương lái xe rời khỏi khách sạn, hắn quay đầu quan sát phía sau, rất nhanh khóe môi cong lên:
- Xem ra đã đoán đúng, nhưng không biết là cá lớn hay cá nhỏ.
Tư Đồ Hương không ngoái nhìn, cô nhíu mày hỏi:
- Có người bám theo chúng ta?
Tần Dương khẽ ừ:
- Đúng rồi, kỹ thuật bám theo hơi giỏi, nếu không phải tôi đoán trước có lẽ sẽ có người theo dõi nên quan sát kỹ thì khó mà nhận ra ngay.
Tư Đồ Hương nghiêng mặt nhìn Tần Dương, thấy ánh mắt hưng phấn của hắn, cô thầm thở dài:
- Làm đúng theo kế hoạch?
- Ừ, trực tiếp đi Long Island.
Tần Dương nói tiếng Pháp với Brewer ngồi ở ghế trước:
- Brewer, cẩn thận một chút, phía sau có người theo dõi, tôi không xác định bọn họ có giữa đường xuống tay với chúng ta không.
Ánh mắt Brewer thay đổi, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu:
- Biết rồi ông chủ.
Tần Dương lại dặn dò Lucian vài câu, sau đó nhìn phía sau. Chạy thêm một đoạn đường, Tần Dương cười khẩy nói:
- Bám theo khá cẩn thận, thay phiên bám đuôi, xem ra nhân vật sau lưng kẻ theo dõi không phải người bình thường.
Từ trung tâm thành phố New York đến Long Island không quá xa, chỉ khoảng hơn hai mươi km, dọc đường không vắng vẻ, tuy liên tục đổi xe bám theo xe của nhóm người Tần Dương nhưng mãi khi đoàn người đến Long Island vẫn không bị tập kích.
Đoàn người tìm một căn nhà ở vị trí hẻo lánh gần biển, khi vào cửa, Tần Dương thấy rõ ràng chiếc xe cuối cùng bám theo nhóm của mình ngừng lại cách hơn một trăm mét, chắc hẳn trong tay tài xế đang cầm kính viễn vọng quan sát bên này.
Tuy nơi này vắng bóng người nhưng chắc những người kia sẽ không mất lý trí hành động vào ban ngày, nên Tần Dương làm vài dấu hiệu bí ẩn trên cửa phòng rồi yên tâm to gan cùng Tư Đồ Hương đi ăn bữa tiệc hải sản lớn, Lucian đi chung với hai người, Brewer ở lại phòng đối diện canh chừng.
Tần Dương biểu hiện rất tùy ý, nhưng bố trí thì thật cẩn thận. Mục tiêu của những người đó là mình, họ sẽ không tùy tiện ra tay với Brewer giữ nhà, vì chẳng khác nào báo cho mình biết có chuyện không may xảy ra.
Còn về cử Brewer ở lại trông giữ vì dự phòng một ít thủ đoạn đặc biệt, lỡ như đối phương không muốn ám sát ngay mặt mà chọn gài mìn thì vô cùng nguy hiểm, dù sao đối phương đã biết mình ở đâu, nếu lặng lẽ gài mìn uy lực kinh người, chờ mình về phòng liền kích nổ thì mình chết chắc. Mang Lucian đi cùng vì bảo hộ an toàn cho mình và Tư Đồ Hương.
Ăn xong bữa tiệc hải sản lớn ngon lành, Tần Dương và Tư Đồ Hương chậm rãi dạo phố. Hai bên phố có nhiều tiệm đồ cổ, hai người đi dạo một lúc rồi tản bộ dọc bờ biển, nhẹ nhàng qua buổi chiều, cuối cùng lại ăn một bữa đồ ngon, tiện đường đóng gói một phần cho Brewer, rồi mới quay về chỗ ở.
- Không có bất cứ người nào đã vào căn nhà này.
Tần Dương đưa phần ăn hải sản đóng gói cho Brewer:
- Người vất vả, ăn một ít rồi tạm nghỉ đi, tôi nghĩ nửa đêm chắc chắn sẽ có khách không mời viếng thăm.
- Vâng thưa ông chủ.
...
Đêm khuya, mây đen bao phủ mặt đất, chỉ có mấy ngọn đèn đường bên vỉa hè tỏa ánh sáng mờ nhạt.
Bỗng nhiên, các cột đèn nguyên con đường cùng vụt tắt, tất cả chìm trong bóng tối, cộng thêm mây đen ngòm phủ trùm trên trời, bóng đêm càng dày hơn.
Phương xa, hai chiếc xe công tác đậu ở ngả rẽ không chút bắt mắt đột nhiên mở cửa, bảy, tám người đàn ông bước xuống dưới. Những người đàn ông này đều đeo mặt nạ, trên người mặc đồ màu đen, đa số ôm súng tự động. Cầm đầu là một người đàn ông vóc dáng gầy gò, tay cầm dao ngắn.
Đoàn người như u linh đi trong bóng đêm nhanh chóng đến gần căn nhà mà nhóm Tần Dương ở lại, đi tới cửa nhà. Người đàn ông cầm dao ngắn rút dao ra, phất tay với mấy người khác. Một hàng người đàn ông cầm súng sau lưng người kia tản ra, nâng họng súng lên chĩa hướng căn nhà, nếu có ai chạy ra khỏi nhà sẽ bị nổ súng bắn thành tổ ong vò vẽ.
Người đàn ông cầm dao ngắn thấy tất cả đã đứng vào vị trí thì tiến lên trước một bước, đột nhiên nhảy lên cao, rơi xuống ban công tầng hai. Gã không dừng lại, lao thẳng vào cửa phòng.
Rầm!
Cửa gỗ dày vỡ thành nhiều mảnh ngay trước mặt gã, gã nhanh nhẹn lẻn vào phòng, tay vụt qua tia sáng lạnh, xông vào trong.
Dựa vào thính lực hơn người, gã đã nghe rõ vị trí của mấy người.
Gã một lần nữa đụng sập tường, thẳng tới căn phòng của Tần Dương, rồi bỗng dừng bước chân.
Trong nhà có người, không chỉ một người, bọn họ đều không ngủ, ai nấy mặc đồ tươm tất. Một chiếc di động bắn ra tia sáng đèn pin chiếu rọi trong nhà hơi sáng, vừa lúc chiếu sáng người đàn ông gầy gò tông cửa vào.
Người đàn ông gầy gò quét mắt qua Lucian đờ đẫn đứng một bên, ánh mắt mỉa mai hỏi:
- Bởi vì các người mang theo vệ sĩ nên mày cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, ngồi đây câu cá?
Việc đến hiện giờ, người đàn ông gầy gò đã hiểu Tần Dương cố ý ra khỏi chỗ thuê là vì câu cá, nhưng gã không căng thẳng chút nào, vì gã tin tưởng thực lực của mình, chứ không thì biết rõ đối phương có hai vệ sĩ, gã đã chẳng tuyển chọn ra tay.
Tần Dương cười cười:
- Dúng rồi, vệ sĩ của tôi có thực lực đỉnh phong Siêu Phàm.
Mắt người đàn ông gầy gò sáng rực:
- Đỉnh phong Siêu Phàm? Ha ha, mày dựa vào đỉnh phong Siêu Phàm? Mày cảm thấy đỉnh phong Siêu Phàm ghê gớm lắm sao?
Dường như Tần Dương hơi thay đổi sắc mặt:
- Ý của ông là sao?
Người đàn ông gầy gò cười âm u:
- Tao cười mày ấu trĩ. Đúng là Siêu Phàm khá giỏi, nhưng có người còn cao hơn, tao giết Siêu Phàm chỉ cần một nhát dao!
Dường như Tần Dương hơi nhăn mặt:
- Không lẽ thực lực của ông là Thông Thần?
Người đàn ông gầy gò cười như cú đêm, huơ dao ngắn:
- Thằng nhóc, kiếp sau đừng tự đại như vậy nữa, xuống địa ngục đi!
Người đàn ông gầy gò không muốn tốn nước miếng nữa, nhanh như tia chớp xộng về phía Tần Dương, rồi gã thấy ánh mắt của người ở trước mặt mình là lạ, hắn cao giọng quát:
- Lucian, đánh hắn!