Chương 1742: Một cuộc biến cách sao?
- Tiểu Nghiên, nghỉ lễ rồi mà con không đi chơi à?
Trong biệt thự Văn gia, Thu Tứ bưng mâm trái cây đặt trên bàn trà, ánh mắt quan tâm nhìn Văn Vũ Nghiên ngồi dựa vào sofa ôm máy tính bảng.
Văn Vũ Nghiên buông xuống máy tính bảng, ngồi thẳng người, cầm lấy tăm xỉa răng ghim một mảnh quýt bỏ vào miệng:
- Đi đâu cũng toàn là người, chẳng bằng ở trong nhà cho thanh tịnh.
Thu Tứ nhìn thoáng qua màn hình máy tính bảng của Văn Vũ Nghiên, là một phần tư liệu đấu thầu công ty, hơi cau mày nói:
- Ngày thường đã phiền lòng, nếu nghỉ lễ thì nên thả lỏng mấy ngày, đừng cứ cắm đầu làm việc suốt, người trẻ tuổi nên có sức sống và cách sống trẻ trung.
Văn Vũ Nghiên bĩu môi:
- Bởi vì con không có nơi nào muốn đi.
- Con gái thì hẹn bạn tốt cùng nhau dạo phố này, đi xem phim, ăn đồ ngon, dạo thương trường, mua áo mới, túi xách này nọ, tốt hơn là con suốt ngày ở trong nhà.
Thu Tứ thở dài một hơi, ngữ khí có mấy phần thương tiếc:
- Cha của con bỏ lại công ty cho con, phủi tay mặc kệ chạy mất. Thiên Bác là công ty lớn, con là thân con gái chắc chắn rất vất vả. Nếu không được thì thuê người làm nghề quản lý, con thì yên tâm làm cổ đông cho rồi.
- Như vậy sao dược!
Văn Vũ Nghiên tiềm thức phản bác:
- Tập đoàn Thiên Bác là tâm huyết của cha, nếu cha để lại cho con thì sao con có thể nhìn nó rơi vào trong tay người khác, mẹ, con không sao, chờ con sắp xếp mọi thứ ổn thỏa là khỏe rồi.
Thu Tứ nắm tay Văn Vũ Nghiên:
- Những cổ đông trong công ty đều làm khó dễ con đúng không? Hay là mẹ kêu Thu gia ra mặt cho họ biết chừng mực?
Văn Vũ Nghiên ngăn cản:
- Bọn họ là cổ đông, tuy gây khó dễ cho con nhưng đó là quyền lợi của cổ đông, đây là khiêu chiến, con sẽ nhận, con tin tưởng mình sẽ giải quyết được. Chuyện làm ăn hãy dùng thủ đoạn kinh doanh giải quyết, nếu mọi thứ đều sử dụng bạo lực thì chẳng phải là giống...
Văn Vũ Nghiên không nói hết câu nhưng Thu Tứ hiểu ý câu sau của cô, trong con ngươi vụt tắt tia sáng.
Văn Ngạn Hậu không chỉ tổn thương đối thủ của mình, cũng tổn thương người thân của hắn ta.
Thu Tứ khẽ thở dài:
- Bây giờ ông ta đã vĩnh viễn không về được, con đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng cảm thấy đây là trách nhiệm, con cứ xem nó như khiêu chiến, làm được thì làm, nếu không thể thì chúng ta từ bỏ. Bán đi hay yên tâm làm cổ đông đều được, con đừng làm khó bản thân, biết chưa?
Văn Vũ Nghiên nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thu Tứ, biết mẹ lo lắng cho mình, nhẹ gật đầu, nói:
- Mẹ, con biết nên làm sao.
Thu Tứ cười khẽ:
- Bây giờ mẹ chỉ trông mong sớm thấy con tìm một người đàn ông tốt chăm sóc yêu thương con, nhìn con đi vào lễ đường hôn nhân, về sau có người chăm sóc cho con là mẹ hoàn toàn an tâm.
Nét mặt Văn Vũ Nghiên hơi mất tự nhiên:
- Mẹ, con còn trẻ mà, không cần sốt ruột như vậy.
Thu Tứ cười nói:
- Mẹ biết, mẹ không ép con, nhưng thường ngày con chú ý nhiều chút, gặp ai thích hợp thì hãy quen nhau. Đối phương có tiền hay không, năng lực có mạnh hay không đều không quan trọng, quan trọng là tốt với con thôi, mẹ chỉ hy vọng người đó mang đến hạnh phúc cho con, còn lại đều không quan trọng.
Văn Vũ Nghiên bất đắc dĩ gật đầu:
- Vâng, con sẽ chú ý nhiều hơn.
Thu Tứ vừa lòng gật đầu:
- Nếu có ai hợp ý nhớ sớm mang về cho mẹ xem.
Gò má Văn Vũ Nghiên hây hồng:
- Được rồi, con biết rồi, mẹ đừng nói nữa.
Thu Tứ nhìn con gái thẹn thùng, cười vui vẻ:
- Đã lâu không gặp Kiều Vi, được nghỉ lễ, con hẹn con bé cùng đi dạo phố đi, đừng ru rú ở trong nhà.
Văn Vũ Nghiên thấy mẹ dường như không đuổi mình đi ra đường là quyết không chịu bỏ qua, bất đắc dĩ cầm lấy di động gọi điện thoại cho Kiều Vi. Kiều Vi cũng đang ở nhà, nghe Văn Vũ Nghiên mời liền đồng ý:
- Được đấy, chúng ta đi ăn cơm, dạo phố, xem phim. Phải rồi, công ty của Tần Dương quay một bộ điện ảnh, hôm nay trình chiếu, người từng xem có đăng bài trong hội bạn khen hay, chúng ta xem bộ phim này đi, xem như góp thêm phòng vé.
Nét mặt Văn Vũ Nghiên hơi khác lạ:
- Được, cậu quyết định đi, tôi chủ yếu ra ngoài dạo phố.
- OK OK, giao hết cho tôi lo, cậu đi theo là được, mọi chuyện cứ để tôi!
Cúp điện thoại, Văn Vũ Nghiên đứng lên:
- Vậy con đi dạo phố, mẹ ở một mình...
Thu Tứ cười nói giỡn:
- Không lẽ mẹ không có bạn sao? Con cứ đi đi.
Văn Vũ Nghiên sửa soạn đơn giản, lái xe ra ngoài, chạm mặt với Kiều Vi ở thương trường, hai người đi dạo, mua hai bộ đồ rồi cùng ăn cơm.
- Dạo này cậu bận rộn công tác phải không? Xem cậu gầy rồi.
Kiều Vi đánh giá Văn Vũ Nghiên ngồi phía đối diện, cứ cảm thấy khí sắc không được tốt, trên người mang theo mấy phần mỏi mệt.
Văn Vũ Nghiên cầm muỗng, nhẹ nhàng húp canh:
- Ừ, mới tiếp nhận, nhiều việc, thường xuyên tăng ca.
Kiều Vi buông tiếng thở dài, không nói gì thêm, vì nói tiếp sẽ đụng chạm đề tài mẫn cảm.
- Người là sắt, cơm là thép, cậu nên chú ý sức khỏe, đừng mệt xỉu, đến lúc đó mọi cố gắng sẽ uổng phí.
Văn Vũ Nghiên đổi đề tài:
- Đừng chỉ nói về tôi, còn cậu? Gần đây bận rộn cái gì? Nghe nói cậu mới bị điều động chức vụ?
Kiều Vi gật đầu, nói:
- Ừ, điều đến đại đội hình cảnh, đảm nhiệm phó đội trưởng.
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Lên chức à, chúc mừng chúc mừng.
Vẻ mặt Kiều Vi phấn chấn nói:
- Trước kia tôi vẫn luôn muốn vào đội hình cảnh, giờ được như ý muốn rồi.
Hơi tạm dừng, Kiều Vi nhíu mày nói:
- Có lẽ bị trận đấu giao hữu ảnh hưởng, hình như một chốc lộ ra nhiều người tu hành, gần đây thêm nhiều việc, làm bọn tôi sứt đầu mẻ trán.
Văn Vũ Nghiên thân thiết hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi sao?
Vẻ mặt Kiều Vi bực bội nói:
- Về quản lý người tu hành, lúc trước có ngành đặc biệt giải quyết riêng, giờ người tu hành lộ ra ngoài sáng, rất nhiều chuyện cũng đặt ra ngoài sáng theo, một số vụ án sẽ giao nhau với chức năng của bọn tôi, nên nghe nói đang có biến động mới, phỏng chừng về sau bọn tôi sẽ cùng quản khối này.
Văn Vũ Nghiên lo lắng hỏi:
- Nhưng các người chỉ là người thường, có thể đối phó những người tu hành lợi hại phạm tội sao?
Kiều Vi bĩu môi nói:
- Chắc chắn bọn tôi không đối phó được, nghe nói cấp trên đã có phương án, từ trên xuống dưới sẽ thành lập một ngành mới, ngành mới sẽ hợp tác chặt chẽ với hệ thống cảnh sát, đặc biệt xử lý vụ án người tu hành.
Văn Vũ Nghiên buông muỗng xuống, chớp chớp mắt:
- Một trận biến cách toàn diện sao?