Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1732 - Chương 1743: Trùng Hợp Vậy?

Chương 1743: Trùng hợp vậy?
 

- Biến cách? Có lẽ vậy, dù sao người tu hành chính thức lộ mặt, công bố đẳng cấp mà người thường không thể tiếp xúc cho mọi người đều biết, tuy không rõ mục đích quốc gia làm vậy là vì cái gì, nhưng nếu đã lộ ra ngoài sáng thì chắc chắn sẽ nạp những người tu hành thực lực mạnh mẽ dưới sự quản lý của đất nước, chứ không thì xã hội này sẽ loạn mất.

Đối mặt câu hỏi của Văn Vũ Nghiên, Kiều Vi tùy ý trả lời một câu, giây sau lại cảm thán nói:

- Cậu xem clip thi đấu chưa? Những người tu hành lợi hại thật, lôi đài sắt thép mà còn bị họ đánh thủng lỗ, cách xa hơn chục mét mà có thể tùy tay một kích đánh bay người. Người như vậy nếu thật sự muốn làm chuyện xấu thì rất khó phòng bị, khó điều tra và truy bắt.

Văn Vũ Nghiên nhẹ gật đầu, nói:

- Xem rồi, thật sự lợi hại, nhưng chắc không đến nỗi ức chế như cậu nói. Khoan nói đến đây là thời đại khoa học kỹ thuật, người tu hành không cách nào chống lại vũ khí công nghệ cao, dùng người tu hành quản lý người tu hành là được rồi. Người tu hành vẫn luôn tồn tại từ xưa đến nay, đã thấy thiên hạ loạn lớn bao giờ chưa?

Kiều Vi mắt sáng ngời, cười nói:

- Cậu nói cũng đúng, giang hồ người tu hành có phép tắc của nó, người tu hành bình thường ít khi ra tay với người thường, là tôi buồn lo vô cớ.

Văn Vũ Nghiên mỉm cười, Kiều Vi lo lắng như vậy vì vị trí của cô, làm phó đội trưởng đội hình cảnh thì tự nhiên phải lo nghĩ nhiều đến sau khi người tu hành lộ ra ngoài sáng sẽ mang đến bất ổn cho xã hội.

Kiều Vi bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác:

- À mà cậu và Tần Dương bây giờ thế nào?

Văn Vũ Nghiên ngây ra, lông mi rũ xuống, trong mắt lóe tia buồn, trả lời bình tĩnh:

- Không thế nào cả.

Kiều Vi nhìn mặt của Văn Vũ Nghiên, nét mặt phức tạp hỏi:

- Hai người còn liên hệ không?

Văn Vũ Nghiên lắc đầu:

- Thật lâu không liên hệ.

Kiều Vi nhíu mày hỏi:

- Từ vụ... cha của cậu thì không còn liên hệ nữa?

Văn Vũ Nghiên khẽ ừ.

- Ý tưởng của hắn thế nào? Oán giận cậu à?

Văn Vũ Nghiên lắc đầu, nói:

- Không, anh ấy không oán giận tôi, anh ấy nói với tôi rằng việc này chỉ là hành vi cá nhân của cha tôi, không quan hệ đến tôi, anh ta nói chúng tôi vẫn là bạn.

- Vẫn là bạn, ài, nhưng không tìm lại được tâm tình bạn bè ở chung như lúc trước nữa đúng không?

Văn Vũ Nghiên nhẹ gật đầu, trên mặt lộ ra hai phần cay đắng:

- Đúng rồi, dù sao cha tôi muốn giết chết anh ta, nếu không phải anh ta sớm có phòng bị thì e rằng âm mưu đã thành công. Tuy rằng việc này đúng là không liên quan đến tôi, nhưng sao tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra? Thản nhiên ở chung với anh ta giống như trước kia?

Kiều Vi gật gù hiểu, khẽ thở dài:

- Đúng rồi, ít nhiều gì trong lòng sẽ hơi mất tự nhiên, từ ít khi liên hệ đến dần không liên lạc nữa, rồi cuối cùng thành người lạ quen thuộc nhất.

Văn Vũ Nghiên hơi thay đổi sắc mặt, có chút tái nhợt dị dạng, cô cắn nhẹ môi, thức ăn vốn ngọt ngào rơi vào trong miệng dường như trở nên cay đắng.

Người lạ quen thuộc nhất sao?

Kiều Vi nhìn nét mặt của Văn Vũ Nghiên, trong mắt tràn ngập đau lòng.

Kiều Vi là bạn thân thiết nhất của Văn Vũ Nghiên, hiểu rõ quan hệ giữa cô và Tần Dương, tuy rằng hai người không phải người yêu, nhưng quan hệ trước kia là bạn bè đã đầy mà người yêu thì chưa tới, có lẽ tiến thêm một bước sẽ là người yêu. Hiện giờ quan hệ giữa hai người trở nên lúng túng như vậy.

- Anh ta đã trở về rồi, hay là hôm nào tôi hẹn anh ta đi ra, cùng nhau ăn một bữa cơm hoặc BBQ gì đó, tôi tin tưởng Tần Dương chắc chắn không có ý trách cậu đâu, là tự cậu luẩn quẩn trong lòng, tự xây lên bức tường trong tim.

Văn Vũ Nghiên do dự một chút, cuối cùng gật đầu, hỏi:

- Thôi, tựa như cậu đã nói, tự tôi luẩn quẩn trong lòng, dù có gặp anh ấy thì cũng sẽ tự cảm thấy lúng túng, không biết nói cái gì.

Kiều Vi thở dài:

- Chẳng lẽ cậu trơ mắt nhìn hai người từng bước một trở nên xa lạ sao?

Văn Vũ Nghiên mím môi nói:

- Tạm thời cứ như vậy đi.

Kiều Vi thấy Văn Vũ Nghiên nói như vậy thì không khuyên thêm nữa, nhẹ giọng cảm thán nói:

- Tần Dương thật biết cách làm ầm ĩ, từ khi quen anh ta đến bây giờ chưa đầy ba năm, anh ta từ không có tiếng tăm gì đến nổi tiếng thế giới, thần tượng quốc dân, tài sản hàng tỷ, biến đổi thật nhiều.

Văn Vũ Nghiên nở nụ cười nói:

- Trân châu cho dù rơi vào đống cát thì chung quy vẫn khác với hạt cát, sẽ tỏa vầng sáng riêng của mình.

Kiều Vi gật đầu, nói:

- Đúng rồi, hữu xạ tự nhiên hương, lộ rõ mũi nhọn. Anh ta thật biết cách làm ầm ĩ, đầu tư chỗ này chỗ kia, giờ còn mở công ty điện ảnh truyền thông, lợi dụng độ nổi tiếng của mình quảng cáo cho phim của công ty, thao tác khiến người không còn lời nào để nói.

Văn Vũ Nghiên bỗng nhiên hỏi:

- Lát nữa chúng ta xem phim gì?

Kiều Vi cười nói:

- Thì là phim Ngược Gió Mà Đi mà anh ta quảng cáo, tôi xem đánh giá trên mạng khá tốt, nói là đáng xem. Sao vậy? Cậu không muốn xem phim này à?

Văn Vũ Nghiên lắc đầu, nói:

- Không, chỉ hỏi thôi, vậy xem nó đi. Đã là bạn bè thì nên ủng hộ một chút.

Kiều Vi giơ tay xem đồng hồ:

- Ừ, chắc phòng vé không tệ, vì khi tôi mua phiếu chỉ còn lại vị trí trong góc. Tên đó chỉ hô lên một tiếng trên weibo thôi mà đã vậy, sức kêu gọi của anh ta bây giờ thật mạnh. Cũng tới giờ rồi, cậu ăn xong chưa?

Văn Vũ Nghiên để đũa xuống:

- Xong rồi, đi nào.

Hai người ra nhà ăn, đến rạp chiếu phim gần đó, ngồi chờ ở bên ngoài một lúc thì đến giờ xoát vé, hai người xoát vé rồi đi vào, xem số chỗ ngồi tìm đến vị trí của mình nằm trong góc hẻo lánh.

- Nhiều người xem quá, chắc thành tích phòng vé khá tốt.

Kiều Vi móc điện thoại ra, mở web Mắt Mèo thẩm tra cập nhật phòng vé Ngược Gió Mà Đi, trợn to mắt nói:

- Phòng vé cao thế!

Văn Vũ Nghiên thò đầu lại gần, xem rõ con số trên màn hình di động thì cũng xoe tròn mắt:

- Không ngờ sắp vượt mốc hai triệu, khủng thật!

Kiều Vi hừ mũi:

- Cứ theo chiều hướng này thì e rằng phòng vé ít nhất sẽ được hơn một tỷ hay càng hơn nữa, tính theo giá 40% thì Tần Dương một chốc kiếm được mấy trăm triệu rồi.

Trong mắt Văn Vũ Nghiên lộ rõ thán phục:

- Điện ảnh đô thị bình thường khó mà được phòng vé cao như vậy ngay ngày đầu tiên, chắc nhờ công năng lực kêu gọi khủng bố của Tần Dương, tuy anh ta không phải ngôi sao nhưng có nhiều fan trung thành.

Kiều Vi cảm thán rằng:

- Anh ta đúng là quái vật, hình như không có chuyện gì mà anh ta không làm được.

Hai người đang thảo luận thì có một nam một nữ tay nắm tay đi vào rạp chiếu phim, dọc theo hàng cuối cùng đi tới ghế trong góc nơi Văn Vũ Nghiên, Kiều Vi ngồi.

- Làm phiền cho đi qua...

Kiều Vi và Văn Vũ Nghiên nghe âm thanh thì co chân ra sau, ngước đầu lên nhìn người đi tới, sau đó cùng ngây người.

Tần Dương!

Tuy Tần Dương đội mũ lưỡi trai, mang theo mắt kính, nhưng Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi ngồi từ dưới nhìn lên thấy rõ khuôn mặt của hắn, hai người đều quen thuộc hắn nên nhận ra ngay.

Tần Dương bước chân cũng đột nhiên dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn hai cô gái đang ngồi, sau đó ánh mắt giao nhau với Văn Vũ Nghiên.
Bình Luận (0)
Comment