Chương 1744: Băn khoăn, kiềm chế
Tần Dương hoàn toàn không ngờ rằng sẽ gặp Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi tại đây, thật sự rất trùng hợp.
Không hẹn trước với nhau, hai người cùng gặp gỡ trong một buổi chiếu điện ảnh trong một rạp chiếu phim, chỗ ngồi còn sát nhau, xác suất này nhỏ đến mức nào?
Không chọn suất sớm hơn hoặc muộn hơn.
Người ở đây, tôi cũng ở đây.
Gặp nhau.
Tần Dương không kìm được sững sờ, trong lòng âm thầm cảm thán duyên phận.
- Trùng hợp vậy?
Trong mắt Văn Vũ Nghiên lóe tia giật mình và khó tin, hiển nhiên cô cũng kinh ngạc vì không hẹn mà gặp, biển người mênh mông, phải có duyên phận lớn cỡ nào mới tình cờ gặp nhau?
Văn Vũ Nghiên nhìn thoáng qua Hàn Thanh Thanh ở sau lưng Tần Dương, nắm tay hắn, tia hân hoan nơi đáy mắt vụt tắt.
- Đúng rồi, thật trùng hợp.
Hàn Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn Văn Vũ Nghiên ở trước mặt, bản năng liếc qua Tần Dương.
Anh mua vé mà?
Sao chạm mặt Văn Vũ Nghiên?
Nhưng nghe đối thoại của Tần Dương và Văn Vũ Nghiên thì hình như là tình cờ gặp nhau, như vậy cũng được sao?
Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đi qua trước mặt hai cô gái, hắn do dự một chút, ngồi xuống ghế bên cạnh Văn Vũ Nghiên. Hàn Thanh Thanh thật tự nhiên đi tiếp, ngồi ghế bên tay kia của Tần Dương.
- Lâu rồi không gặp.
Văn Vũ Nghiên mỉm cười đáp lại:
- Đúng thật, điện ảnh này là xuất phẩm của công ty anh, chẳng lẽ anh chưa xem?
Văn Vũ Nghiên nói nửa câu sau nhỏ hơn, hiển nhiên lo lắng bị người ở hàng ghế trước nghe được đối thoại của hai người làm lộ thân phận của Tần Dương, sẽ dẫn đến một đám người xúm lại vây xem ngay.
Tần Dương nhỏ giọng nói:
- Cô cũng biết tôi chỉ là một chưởng quầy phủi tay, mặc kệ sự vụ cụ thể của công ty, nên tự nhiên chưa xem.
Văn Vũ Nghiên khẽ ừ:
- Tôi mới xem phòng vé, sắp đến hai trăm triệu, thành tích rất tốt.
Tần Dương trả lời:
- Phải chờ xem có giữ được như vậy mãi hay không, nhưng tóm lại là được lợi, vấn đề ở chỗ lời nhiều hay ít.
Văn Vũ Nghiên vẫn luôn chú ý weibo của Tần Dương, nhẹ giọng nói:
- Siêu Phàm chiếu vào tháng bảy mới là bộ phim chủ yếu của công ty các người phải không?
Tần Dương lên tiếng:
- Đúng vậy, đợi hai ngày nữa tôi sẽ làm khách mời, kéo mức độ chú ý cho bộ phim, hy vọng đến lúc đó thành tích tốt hơn một chút, tôi hy vọng làm thành phim series.
Văn Vũ Nghiên trợn to mắt hỏi:
- Anh sẽ đóng vai khách mời?
Tần Dương nét mặt bất đắc dĩ:
- Đúng, bọn họ đề xuất yêu cầu này ra, tôi làm ông chủ cũng ngượng ngùng từ chối, dù sao người ta hy vọng lấy được thành tích tốt hơn, xét cho cùng vì muốn kiếm tiền giúp tôi, nên tôi không thể gây cản trở được.
Văn Vũ Nghiên tò mò hỏi:
- Anh tính đóng vai nhân vật nào?
Tần Dương lắc đầu, nói:
- Không hỏi kỹ, đi rồi mới biết, nghe đâu là đột ngột sửa chữa kịch bản.
Kiều Vi không nói chuyện, ngồi một bên ánh mắt kỳ dị nhìn Tần Dương, lại ngó Văn Vũ Nghiên.
Như vậy mà cũng gặp nhau được, rất có duyên.
Đáng tiếc...
Kiều Vi thầm thương tiếc cho Văn Vũ Nghiên.
Văn Vũ Nghiên nói mấy câu thì phim bắt đầu chiếu, cô định thừa dịp tình cờ gặp gỡ nói chuyện với Tần Dương nhiều hơn, nhưng Hàn Thanh Thanh còn ngồi ở bên cạnh, chung quy hơi lúng túng, thế là nhẹ giọng kết thúc nói chuyện.
- Điện ảnh bắt đầu, xem phim trước đi.
Tần Dương khẽ ừ, dời ánh mắt quay sang nói nhỏ với Hàn Thanh Thanh, sau đó mới nhìn thẳng màn ảnh ở trước mặt, sắc mặt bình tĩnh, nhưng tâm tình có chút phức tạp.
Tần Dương rất muốn hỏi Văn Vũ Nghiên bây giờ thế nào, có gặp khó khăn gì không, nhưng chung quy e ngại Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh, không tiện mở miệng, hắn thầm quyết định chờ hôm nào có dịp sẽ tâm sự với Văn Vũ Nghiên.
Sau khi thầm đặt quyết tâm, Tần Dương không nghĩ lung tung nữa, tập trung xem phim.
Kỹ thuật diễn của Yến Tử Tuyết hơi ngây ngô, nhưng vì nhân vật mà cô đóng vai rất giống với cô ở ngoài đời, chỉ cần diễn y như bản tính là được, nên không khiến người cảm thấy diễn xuất gượng gạo.
Câu chuyện của Ngược Gió Mà Đi không phức tạp, về bỏ lỡ một số thứ thời thanh xuân và tốt đẹp, trong hài hước xen kẽ vài màn xúc động khiến người khóc, dù sao ai mà chưa đi qua thanh xuân? Có ai không đánh rơi tốt đẹp hoặc tiếc nuối thời thanh xuân?
Xem trọn vẹn điện ảnh, tâm tính của Tần Dương trầm ổn, cảm giác bình thường, nhưng hắn thấy Hàn Thanh Thanh và Văn Vũ Nghiên ngồi bên cạnh lén lau khóe mắt, dường như bị tình tiết trong phim cảm động chảy nước mắt.
Điện ảnh kết thúc, mọi người đứng dậy tụm năm tụm ba đi ra ngoài, phát biểu ý kiến về bộ phim với người đi chung.
- Điện ảnh này cũng hay đó, thanh xuân của ai mà không bị đụng đau eo chứ, hơi bị xúc động.
- Ừ, cũng ổn, đáng giá tiền mua vé.
- Tạm được, chỗ làm người ta khóc hơi cứng nhắc, nhưng cũng đáng bỏ thời gian ra.
- Yến Tử Tuyết xinh ghê, cô ấy và em gái của mình giống hệt nhau.
- Không giống sao được, song sinh mà.
...
Nhóm Tần Dương ngồi ở trong góc hàng cuối, không vội vã đi ra, bọn họ chờ khán giả đi trước.
- Các người cảm thấy như thế nào?
Hàn Thanh Thanh khen:
- Quay khá tốt, xem ra anh đề cử sẽ không bị mắng.
Tần Dương cười nói:
- Vậy là có thể thở phào, lúc trước lão Tạ nói với anh là trên trung bình, nhưng anh chưa từng xem, trong lòng hơi thấp thỏm.
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Anh từng nói không thèm để ý người khác mắng mình mà?
Tần Dương sảng khoái cười nói:
- Thì đúng là anh không quan tâm bị người mắng, nhưng ai muốn nghe chửi? Hơn nữa nếu anh đề cử dở ẹc, bị người mắng thối mặt, vậy sau này anh đề cử nữa sẽ không có sức đáng tin, anh cũng phải suy nghĩ chuyện về sau chứ. Em cũng biết anh thường đăng quảng cáo trên weibo.
Hàn Thanh Thanh bị Tần Dương chọc cười, từ lúc hắn đăng ký weibo đến bây giờ rất ít đăng bài nghiêm túc, ngược lại quảng cáo khá nhiều, có thể nói trong weibo của hắn đa số là quảng cáo. Nếu người thường mà làm như Tần Dương thì đã tiêu tùng, nhưng hắn thì càng làm ầm ĩ càng nhiều fan, sức kêu gọi càng lúc càng lớn.
Khán giả đi gần hết, bốn người Tần Dương đứng lên, cùng nhau đi ra ngoài.
Một đường im lặng, đi ra rạp chiếu phim, bốn người dừng bước chân.
Văn Vũ Nghiên chủ động từ biệt:
- Vậy chúng tôi đi trước.
Tần Dương gật đầu, nói:
- Ừ, hẹn hôm nào gặp lại.
Bốn người chia tay. Văn Vũ Nghiên đi được một khoảng cách thì bước chân chậm lại, quay đầu nhìn bóng lưng Tần Dương và Hàn Thanh Thanh, ánh mắt có chút vi diệu.
Kiều Vi cũng dừng bước chân, quay đầu nhìn một cái, nhẹ giọng nói:
- Hai người đúng là có duyên, như vậy mà cũng gặp nhau được, tiếc rằng bạn gái của anh ta cũng có mặt.
Giọng điệu của Văn Vũ Nghiên hơi phức tạp:
- Đúng vậy, rất trùng hợp, nhưng dù Hàn Thanh Thanh không ở thì sao? Chẳng có gì khác biệt.
Kiều Vi sửng sốt, cười gượng nói:
- Không phải tôi nói hai người sẽ làm chuyện gì, nhưng cảm thấy hai người có thể nói chuyện thoải mái hơn. Vừa rồi tôi cảm giác rõ ràng hai người nói chuyện hơi kiềm chế, hiển nhiên băn khoăn Hàn Thanh Thanh.
Văn Vũ Nghiên mím môi, không nói chuyện.
Kiềm chế?
Băn khoăn?
Đúng vậy, đã không thể nói chuyện thoải mái không kiêng nể gì.