Chương 1745: Cô ấy cũng vất vả
- Thế mà cũng gặp nhau được, thật trùng hợp.
Hàn Thanh Thanh ôm cánh tay Tần Dương, nhẹ giọng cảm thán một câu, quay đầu nhìn phía sau, vừa lúc trông thấy ánh mắt Văn Vũ Nghiên ngoảnh lại.
Tần Dương chú ý động tác của Hàn Thanh Thanh, vuốt sống mũi:
- Ừm, thật tình cờ.
Hàn Thanh Thanh quay đầu nhìn mặt Tần Dương, nhẹ giọng cảm thán nói:
- Hai người rất có duyên.
Tần Dương vốn trong lòng thản nhiên, nhưng Hàn Thanh Thanh nói như vậy làm hắn hơi chột dạ:
- Trùng hợp thôi.
Mắt Hàn Thanh Thanh lấp lóe, khóe môi cong lên:
- Anh căng thẳng làm gì? Em chỉ cảm thán một câu.
Tần Dương câm nín, bản năng phân bua:
- Anh căng thẳng hồi nào, thật sự là ngẫu nhiên gặp gỡ, chứ không lẽ anh hẹn trước hay sao?
Hàn Thanh Thanh chớp chớp mắt:
- Em không nói anh hẹn trước, anh làm gì nôn nóng vậy?
Tần Dương nhìn Hàn Thanh Thanh cười tươi như hoa như chờ mình làm trò hề, biết đã bị cô đùa giỡn, cô vốn không giận, cũng không ghen.
- Được rồi, được rồi, thật ra anh cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, vậy mà cũng gặp được, chỗ ngồi còn sát nhau.
Hàn Thanh Thanh cười cười, không trêu chọc Tần Dương nữa, khẽ nói:
- Em cảm giác hai người hiện tại mới lạ, là vì em hay vì chuyện của cha cô ấy?
Mới lạ?
Tần Dương do dự một chút:
- Có lẽ đa phần là vì chuyện của cha cô ấy, tuy anh không để bụng nhưng cô ấy không thể thả lỏng, có lẽ cảm thấy có chút áy náy.
Hàn Thanh Thanh gật gù thông cảm, trầm mặc nửa ngày, nhẹ giọng thở dài:
- Cô ấy cũng vất vả.
Tần Dương khẽ ừ, không dây dưa đề tài này:
- Đói không? Anh mời em ăn khuya?
Hàn Thanh Thanh cười vui vẻ:
- Ừ! em muốn ăn hào sống nướng!
- Rồi, vậy chúng ta đi ăn hào sống nướng!
...
Hôm sau, khoảng năm giờ chiều Tần Dương ra khỏi nhà, gặp chị em Yến gia ở phòng riêng khách sạn.
Thời tiết tháng năm đã hơi nóng, hai chị em gái mặc đồ mát mẻ, váy bông tay lở, lộ ra cánh tay trắng nõn như củ sen.
Hai người mặc áo giống nhau, trên đầu cài kính mát, phong cách người đẹp thành phố.
Khi Tần Dương đi vào, hai cô gái ngồi ngay ngắn cạnh nhau, nét mặt cũng giống hệt, hai tay đặt trên bàn, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn, không mở miệng nói chuyện.
Tần Dương ngồi xuống phía đối diện hai người, nở nụ cười hỏi:
- Như thế nào? Không nói chuyện, mặc đồ giống hệt nhau, muốn cho tôi đoán ai là ai à?
Hai cô gái cùng gật đầu, mặt nghiêm túc, hiển nhiên hai cô đã thương lượng từ trước.
Tần Dương quét mắt qua hai người, chỉ tay vạch thân phận của họ:
- Cô là chị, cô là em gái, trò chơi này không khó chút nào.
Hai cô gái thoáng chốc thả lỏng nét mặt. Yến Tử Tuyết ngồi bên trái không phục kêu lên:
- Tại sao vậy? Hôm nay bọn tôi mặc váy, trang điểm, thậm chí xịt nước hoa giống hệt nhau, kiểu tóc cũng giống nhau, nhìn đối phương tựa như soi gương nhưng tại sao anh vẫn nhận ra được?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Ánh mắt, mắt của một người dù ngụy trang cỡ nào cũng có chênh lệch, đó là linh tính của loài người, là cửa sổ linh hồn, tự nhiên có khác biệt nhỏ, nhớ lúc trước tôi có trả lời rồi mà.
Yến Tử Tuyết bất đắc dĩ nói:
- Chơi không vui gì hết, anh không thể đoán sai để chúng tôi vui một chút sao?
Tần Dương nói đùa:
- Thẳng nam thép cứng, độc thân bằng thực lực!
Tần Dương nói một câu chọc cười hai cô gái. Yến Tử Tuyết cười mắng:
- Anh độc thân? Nói khoác không xé nháp, người ta không biết chứ anh không thể lừa chúng tôi, trừ bạn gái chính thức Hàn Thanh Thanh ra, còn có chị Kỳ, chị Điệp... hừ!
Nét mặt Tần Dương hơi lúng túng, lườm Yến Tử Tuyết:
- Cô là nhiều chuyện nhất!
Yến Tử Tuyết đắc ý cười nói:
- Cái này không phải nhiều chuyện mà gọi là tôi giỏi về quan sát.
Tần Dương hừ một tiếng nói:
- Chúng tôi là bạn!
Yến Tử Tuyết gật gù, vẻ mặt ranh mãnh nói:
- Ừ thì bạn, bạn tâm sự lý tưởng cuộc đời trên một chiếc giường lớn.
Mặt Yến Tử Băng đỏ ửng kéo Yến Tử Tuyết, Yến Tử Tuyết thè lưỡi, giả vờ thương cảm nói:
- Tần Dương, chắc anh không giận đâu nhỉ? Tôi biết nhiều như vậy, có khi nào bị anh diệt khẩu không nhỉ?
Sao Tần Dương có thể giận hai cô gái, dù sao người ta nói sự thật, dù phải hổ thẹn thì người đó là hắn. Tần Dương giả vờ hung tợn nói:
- Đúng vậy! Cô đã nhắc nhở tôi, vì tránh cho cô tiết lộ ra, tôi phải tìm cách diệt khẩu cô, bóp cổ, xoay một cái rắc.
Yến Tử Tuyết không sợ chút nào, vẫn giả vờ sợ hãi, thuận miệng tiếp lời nói:
- Tôi sợ quá, anh đừng giết chúng tôi, miễn anh không giết chúng tôi diệt khẩu thì kêu làm chuyện gì đều được hết. Cùng lắm chúng tôi theo anh giống như chị Kỳ, vậy là tất cả cùng là người mình, anh không cần lo bị chúng tôi để lộ bí mật... ui da!
Yến Tử Tuyết chưa nói hết đã bị Yến Tử Băng ở bên cạnh nhéo, không nói tiếp được nữa.
Yến Tử Tuyết đang đùa quá vui, cộng thêm trong lòng không đề phòng Tần Dương, không xem hắn là người ngoài nên thuận miệng nói quá lố, giờ bị em gái nhéo mới giật mình nhớ ra mình đã nói cái gì. Yến Tử Tuyết hoạt bát hướng ngoại cũng cảm thấy lúng túng.
- Khụ khụ, lỡ miệng, lỡ miệng, anh hãy vờ như không nghe thấy gì nhé.
Tần Dương tự nhiên không có ý kiến gì, dù sao chỉ là vui đùa, có thể nói gì được?
Nếu hời hợt đồng ý thì chẳng phải là đùa giỡn người ta?
Nghiêm trang thuyết giáo, chỉ càng làm mọi người lúng túng hơn.
- Cô đấy, đã là ngôi sao mà nói chuyện còn tùy tiện như vậy, về sau bị người tung tin lên mạng thì chịu khổ.
Yến Tử Tuyết cười:
- Tôi biết chứ, nhưng anh không phải người ngoài, tôi đùa giỡn tùy ý một chút.
Không phải người ngoài chứ chẳng lẽ tôi là người nhà?
Tần Dương không dây dưa đề tài này, nói tránh đi:
- Gọi đồ ăn chưa? Tôi đói teo dạ dày rồi.
Yến Tử Băng dịu dàng lên tiếng:
- Đã kêu đồ ăn, uống chút bia không?
Tần Dương không khách khí, cười nói:
- Được, trời đang nóng, uống ít bia lạnh, mấy cô cứ tự nhiên.
Bia đưa lên, hai cô gái đổ ra ly, liếc nhau rồi nghiêm túc nâng ly lên:
- Tần Dương, ly đầu tiên là chị em chúng tôi cùng kính anh, cảm ơn anh giúp chúng tôi nhiều như vậy, không có anh thì đường đóng phim của chúng tôi chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
Tần Dương cười nói:
- Đúng là tôi giúp các người, nhưng các người đều đang kiếm tiền cho tôi, nói đến thì tôi còn muốn cảm tạ các người. Hơn nữa với điều kiện của hai người, dù tôi không giúp thì về sau cũng tuyệt đối không kém.