Chương 1752: Cố vấn?
Cửa nhà hàng, Tần Dương gặp Kiều Vi anh tư hiên ngang, tuy cô không mặc đồng phục mà đồ thường gọn gàng nhưng khí chất vẫn không giảm.
- Đội trưởng Kiều, đã lâu không gặp.
Kiều Vi nhìn Tần Dương đội mũ, đeo kính phẳng, chưa nói chuyện đã bật cười trước:
- Ha ha, làm ngôi sao lớn quả nhiên khác, đi ra đường phải cải trang.
Tần Dương bất đắc dĩ cười nói:
- Đội trưởng Kiều, cô tìm tôi chắc không phải để mặt đối mặt trêu chọc tôi chứ?
- Không dám, không dám, bây giờ anh là anh hùng quốc dân, có vô số fan, tôi nào dám đắc tội, sẽ bị fan của anh xé sống.
Ngoài miệng Kiều Vi nói vậy nhưng giọng điệu đầy trêu chọc.
Tần Dương cười nói:
- Cứ cười đi, tôi đã nói trước làm ngôi sao rất phiền phức mà nhiều người không tin, nói là tôi lên mặt, người no bụng không biết nỗi khổ của người đói.
Kiều Vi bị lời của Tần Dương chọc cười dữ hơn, có lẽ cảm thấy mình hơi quá đáng nên dùng tay che miệng, cố nén cười:
- Mời vào, thần tượng quốc dân, được cùng ăn cơm trưa với anh không biết làm bao nhiêu người hâm mộ, lát nữa tôi phải chụp hình đăng lên weibo mới được, ha ha!
Tần Dương cười tươi trả lời:
- Được chứ, nếu cô không sợ rước phiền phức vào mình thì cứ đăng lên.
Kiều Vi hiểu ý câu nói của Tần Dương, nếu nhân vật ngôi sao đi gần khác giới thì sẽ bị vô số người chú ý, thậm chí người khác giới hẹn đi chơi với ngôi sao cũng sẽ bị nhiều fan thóa mạ. Tần Dương bây giờ là thần tượng quốc dân, không biết có bao nhiêu fan cuồng thiếu nữ, nếu cô thật sự chụp hình khoe thì sẽ bị họ xúm lại mắng.
- Anh đó, cứ lên mặt đi!
Kiều Vi liếc xéo Tần Dương, cùng hắn đi vào nhà hàng.
Kêu món ăn xong Kiều Vi cười nói:
- Buổi chiều tôi còn phải đi làm nên không uống rượu với anh, anh cứ tự nhiên.
Tần Dương cười nói:
- Vậy uống nước thôi, giữa trưa tôi cũng không có hứng uống rượu.
- Tốt!
Kiều Vi chọn nước uống, rất nhanh đồ ăn được bưng lên, Tần Dương không vội cầm đũa mà nâng ly nước lên lắc nhẹ:
- Đội trưởng Kiều, trước tiên hãy nói có chuyện gì đã, chứ không thì tôi ăn bữa cơm này mà phập phồng lo sợ.
Kiều Vi hừ một tiếng nói:
- Chúng ta dù gì cũng xem như bạn đi, cho dù không tìm anh hỗ trợ, bình thường mời anh ăn bữa cơm cũng không có gì lạ, lo sợ cái chi?
- Vâng, không lo, là tôi muốn biết. À, cô điều đến đại đội hình cảnh rồi?
Kiều Vi sảng khoái gật đầu:
- Bây giờ tôi làm phó đội trưởng đại đội hình cảnh thành phố.
Mắt Tần Dương sáng ngời, cười tươi:
- Giỏi quá, lên chức, chúc mừng chúc mừng!
Kiều Vi bĩu môi nói:
- Lên chức nho nhỏ sao bằng anh, không cần nói khoa trương như vậy.
Tần Dương cười nói:
- Không thể nói vậy được, thăng chức tăng lương là việc vui lớn. Phó đội trưởng hội hình cảnh thành phố, cô trẻ tuổi như vậy, đã rất giỏi.
Kiều Vi chớp chớp mắt:
- Bây giờ phó đội trưởng đang gặp khó khăn, anh có giúp không?
- Giúp chứ, ở trong khả năng của mình thì sẽ dốc hết sức.
Tần Dương không do dự hứa hẹn một câu, cười tủm tỉm:
- Tôi đã biểu lộ thái độ từ lâu rồi, lẽ nào cô còn chưa tin lời của tôi?
Kiều Vi gật đầu, gương mặt hơi nghiêm túc nói:
- Tôi muốn mời anh làm cố vấn của đại đội hình cảnh chúng tôi.
- Cố vấn? Cố vấn của đại đội hình cảnh?
Tần Dương ngẩn ngơ, nét mặt giật mình hỏi:
- Tại sao vậy? Sao bỗng nhiên muốn mời tôi? Không lẽ các người cũng định tuyên dương một phen?
Kiều Vi lắc đầu:
- Đương nhiên không phải, chúng tôi làm việc vì nhân dân, làm việc gì đều là bổn phận, tuyên dương làm gì. Muốn mời anh làm cố vấn của chúng tôi là định nhờ cậy năng lực của anh.
Tần Dương hơi nhướng mày hỏi:
- Năng lực gì?
Kiều Vi nhìn quanh, nhỏ giọng nói:
- Từ khi người tu hành lộ ra ngoài sáng thì những người tu hành vốn lặn sâu đều trồi lên. Bởi vì hiện tượng này mà hai tháng này vụ án hình sự do người tu hành gây ra cũng tăng lên nhiều, chúng tôi chỉ là người thường, tuy rằng có súng nhưng căn bản không đối phó được người tu hành thực lực dũng mãnh. Dù là với người tu hành thực lực bình thường, khi họ áp sát thì có thể bộc phát ra sức sát thương to lớn.
Tần Dương kinh ngạc nhìn Kiều Vi:
- Đội trưởng Kiều, không lẽ cô định kêu tôi bắt những người tu hành phạm tội cho các người? Tôi không rảnh làm giúp đại đội hình cảnh, cô cũng biết thường ngày tôi bận nhiều việc.
Kiều Vi biết Tần Dương nói thật lòng, khoát tay giải thích:
- Đương nhiên không phải kêu anh tùy thời chờ kêu, đụng chuyện gì cũng tìm anh, mà là nếu chúng tôi gặp tội phạm cực kỳ khó giải quyết thì sẽ mời anh ra tay giúp, thường thì chỉ là lúc hành động vây bắt cuối cùng, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Điều này nên có ngành quản lý chuyên môn chứ nhỉ?
Kiều Vi gật đầu, nói:
- Có, hiện tại toàn quốc cải cách, thành lập một ngành mới tên là cục điều tra đặc biệt, tên đầy đủ là cục điều tra vụ án đặc biệt, bao phủ từ trên xuống dưới. Trung Hải chúng ta cũng có, khi gặp chuyện về người tu hành thì có thể xin cục điều tra đặc biệt giúp đỡ, bọn họ sẽ phối hợp chúng tôi bắt nghi phạm nguy hiểm.
Tần Dương cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, có cơ cấu chuyên môn, nhân vật làm việc chuyên môn thì cần gì tôi ra tay. Trung Hải không phải nơi nhỏ, người được cử đến chắc chắn rất giỏi, giỏi hơn tôi nhiều.
Kiều Vi khẽ thở dài:
- Tôi không biết họ ghê gớm cỡ nào nhưng cảm giác chảnh chọe mắt mọc trên đầu, chỉ tay năm ngón, khiến nhiều người khó chịu. Sếp của chúng tôi tức giận kêu chúng tôi tự mình mời mấy cố vấn thực lực từ Thiên Nhân cảnh trở lên, vậy thì không cần hở chút là kêu bọn họ hỗ trợ. Hơn nữa tìm người còn vì một nhân tố khác.
Tần Dương nhướng mày hỏi:
- Nhân tố khác?
Kiều Vi nhìn thẳng vào mắt Tần Dương, nhẹ giọng hỏi:
- Có phải anh giống như trên mạng đã nói, đi theo sư công của anh học đồng thuật không? Ưm, là tài năng có thể bắt buộc thôi miên người, khiến người đó nói ra bí mật trong lòng.
Mắt Tần Dương lấp lóe:
- Trên mạng có nói hả? Gần đây tôi không chú ý lắm.
Kiều Vi gật đầu, nói:
- Trên mạng nói, có người nói anh ở đấu giao hữu một chiêu đánh bại đối thủ, đó là bởi vì trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau thì anh mê hoặc đối phương, khiến đối phương buông phòng bị. Bên Mỹ cũng lên tiếng, đại khái xác minh cách nói này.
Tần Dương đã sớm nghĩ tới trải qua trận chiến ấy rất khó giấu bí mật đồng thuật của mình, hiện giờ bị Kiều Vi hỏi, hắn liền sảng khoái trả lời:
- Đúng vậy, tôi đi theo sư công học đồng thuật, trên mạng đoán đúng.
Kiều Vi mắt sáng ngời, vẻ mặt hơi hưng phấn nói:
- Vậy thì đúng rồi, đây là nguyên nhân chân chính mà chúng tôi muốn mời anh. Anh cũng biết có nhiều nghi phạm dù bị chúng tôi bắt được nhưng vẫn im miệng không chịu nhận tội, làm chúng tôi bó tay.