Chương 1753: Cuộc mua bán này lời to
- Các người muốn tôi thẩm vấn nghi phạm giúp các người?
Tần Dương nghe đến đây thì đã hiểu ý của Kiều Vi, hắn thầm thở phào, dù sao đây không phải chuyện lớn lao gì với hắn.
Kiều Vi gật đầu mong đợi nói:
- Đúng vậy, chúng tôi hy vọng vào những lúc mấu chốt sẽ được anh trợ giúp, dùng đồng thuật bắt buộc thôi miên nghi phạm, khiến đối phương nói ra bí mật giấu trong lòng.
Tần Dương cười nói:
- Dùng đồng thuật thôi miên người khác nói ra có thể sử dụng như chứng cứ không?
Kiều Vi nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Tần Dương, dường như không có gì khó xử, lòng hơi nhẹ nhõm nói:
- Phán đoán một người có tội hay không tự nhiên không thể nói bằng miệng mà còn cần dựa vào nhiều chứng cứ, nhưng nếu một người nói ra hết bí mật trong lòng thì lo gì không tìm thấy chứng cứ?
Tần Dương bật cười, đúng rồi, trong trạng thái thôi miên nói ra có lẽ không thể xem như chứng cứ phán có tội hay vô tội, nhưng nếu người đó thật sự có tội thì sẽ khai ra sự thật phạm tội của mình, theo lời khai đó tìm hung khí có lẽ bị vứt bỏ, hoặc hiện trường hung án, thậm chí tìm ra xác chết của người bị hại đã biến mất, những chứng cứ đó sẽ chứng minh người đó là hung thủ thật sự.
- Ai đưa ra ý kiến này?
Kiều Vi cười nói:
- Một vị cố vấn khác, chúng tôi định mời ba vị cố vấn Thiên Nhân cảnh phối hợp chúng tôi, vậy là đã đủ giải quyết đa số vụ án dính dáng người tu hành. Nếu vẫn không xử lý được thì chúng tôi mới xin giúp đỡ từ cục điều tra đặc biệt, trước đó cũng đã thảo luận phương thức này, tuy cuối cùng không quyết định nhưng ngầm chấp thuận mọi người thao tác như vậy. Bên cục điều tra đặc biệt cũng thích điều này, bởi vì bọn họ không muốn hở chút lại bị kêu đi hỗ trợ.
Tần Dương cười nói:
- Vậy còn không bằng trực tiếp phân phối người tu hành từ trên xuống dưới cho các người, cần gì mời cố vấn.
Kiều Vi giải thích rằng:
- Cả nước có nhiều nơi, phân phối từ trên xuống dưới thì cần bao nhiêu người tu hành? Hơn nữa anh nói xem nội thành, huyện cần phân phối người tu hành trình độ thế nào? Quốc gia hiển nhiên không có nhiều người tu hành như thế để điều động, dù sao địa vị người tu hành cao cả, ít ai chịu nạn công tác như bị sắp đặt thế này. Nhưng nếu chọn dùng phương thức mời cố vấn, nhiều người tu hành thực lực mạnh mẽ sẽ chấp nhận.
Tần Dương ngẫm lại thấy cũng đúng, điều người tu hành từ trên xuống đến từng tỉnh, nội thành, huyện thì cần bao nhiêu người cho đủ?
Nếu các nơi tự mình mời theo nhu cầu thì linh hoạt lớn nhiều, làm cố vấn có quyền tự do hơn. Người ta tự do, có thể tùy thời không làm, là chế độ hợp tác chứ không phải nhận mệnh lệnh cấp trên.
- Cũng có lý, mời theo nhu cầu cũng là một biện pháp.
Kiều Vi cười nói:
- Người tu hành mới vào tầm nhìn người thường không lâu, chắc chắn còn cần nhiều thời gian để hoàn thiện, giờ đều là thử ném đá dò đường qua sông. Mấy thứ như chính sách không cần tôi bận tâm, dù sao không nằm trong chức vụ của tôi, lo làm tốt công tác của mình là được. Sao? Đồng ý nhận lời mời của chúng tôi không?
Tần Dương tiêu sái nói:
- Cô gửi hợp đồng mời qua cho tôi xem, nếu không có vấn đề gì thì tôi đồng ý với cô.
Kiều Vi hơi lo lắng hỏi:
- Anh nói vấn đề là cái gì?
Tần Dương cười nói:
- Chẳng qua là quyền lợi cùng nghĩa vụ, tôi cần phải trả giá cái gì, nhận được gì. Tôi không quan tâm thứ mình nhận được, nhưng cực kỳ chú trọng thời gian và mức độ tự do, tôi không muốn vừa ký hợp đồng, chớp mắt nhảy ra nhiều cấp trên chỉ tay múa chân với tôi.
Kiều Vi thở phào một hơi, cười giải thích:
- Về chuyện này thì anh yên tâm, mời cố vấn là chế độ hợp tác, các người hoàn toàn tự do, khi không thật sự cần thì chúng tôi sẽ không dễ dàng quấy rầy các người, dù sao chúng tôi cũng cần lấy tiền lương, nếu chuyện gì đều tìm các người thì giá trị của chúng ta nằm ở đâu?
Tần Dương gật đầu, nói:
- Ừm, cô gửi hợp đồng cho tôi, để tôi xem đã.
Kiều Vi thở phào một hơi, cô tự tin vào hợp đồng, vì thật sự điều kiện trong hợp đồng rất rộng thoáng, đãi ngộ của cố vấn không thấp, chuyện cần làm không bị quy định nghiêm chỉnh. Bên mời cố vấn có quyền lợi tùy thời đuổi việc cố vấn, dù sao lỡ như mướn cố vấn làm biếng không chịu ra sức, tuy rằng không trông chờ anh chăm chỉ chuyên nghiệp giống như công nhân bình thường, có thể từ chối giúp đỡ một lần, nhưng kêu lần nào cũng từ chối làm nghĩa là chỉ muốn lấy tiền không chịu làm việc?
Kiều Vi biết Tần Dương không ham chút đãi ngộ kia, cô cũng biết hắn đồng ý chuyện này, hơn phân nửa là nể mặt mình, chứ không thì với thân phận địa vị của hắn đâu cần làm cố vấn, hắn là người mỗi phút kiếm mấy trăm nghìn, thậm chí hàng tỷ.
- Được rồi, ăn cơm trước đi.
Tần Dương hai người đều không uống rượu nên ăn rất nhanh, sau khi ăn xong, Kiều Vi mang theo hắn đi đại đội hình cảnh thành phố.
Đội trưởng đại đội hình cảnh Lý Hải Phong nhìn Tần Dương đến, nhiệt tình đứng dậy, vươn ra hai tay:
- Tần tiên sinh, hoan nghênh đến đại đội hình cảnh chúng tôi, luôn muốn gặp người thật, giờ đã được như mong muốn.
Tần Dương cười nói:
- Đội trưởng Lý quá khách khí.
- Mời ngồi, mời ngồi.
Lý Hải Phong mời Tần Dương ngồi xuống sofa, tự mình cầm ly pha một tách trà cho hắn:
- Kiều Vi đã nói chuyện cố vấn cho Tần tiên sinh rồi chứ?
Tần Dương cười đáp:
- Nói rồi.
Kiều Vi xòe tay:
- Đội trưởng, hợp đồng.
Lý Hải Phong mừng rỡ, bước nhanh đi trở về bàn công tác, lấy ra một phần hợp đồng in sẵn đặt xuống trước mặt Tần Dương.
Phần hợp đồng này không phức tạp, Tần Dương nhìn lướt qua, cười nói:
- Đãi ngộ không tệ.
Lý Hải Phong xoa tay cười nói:
- Đối với người thường thì có lẽ là đãi ngộ không tệ, nhưng với những người tu hành có năng lực cực giỏi như các người thì không đáng gì.
Tần Dương không nhăn nhó, trực tiếp cầm lấy bút ký tên của mình. Dù sao trong hợp đồng không có điều khoản nào trói buộc hắn, tuy có đề cập nghĩa vụ phải làm nhưng hai chữ này rất linh hoạt.
Tôi không làm thì anh cũng không thể làm gì được tôi, nếu không được thì cứ đuổi việc, dù sao tôi chẳng cần.
Lý Hải Phong nhìn Tần Dương ký tên xong thoáng chốc vô cùng hưng phấn, bọn họ coi trọng không phải sức ảnh hưởng của Tần Dương mà là đồng thuật quỷ bí và quyền lực khổng lồ của hắn, nếu đụng chuyện, dù hắn không giải quyết được, với tính tình của hắn chẳng lẽ sẽ buông tay mặc kệ sao?
Có Tần Dương ở, gặp tình huống cần hắn ra tay thì không cần đi tìm Đặc Sự Xử mắt mọc trên đỉnh đầu.
Cuộc mua bán này lời to.
Lý Hải Phong quay đầu nhìn về hướng Kiều Vi, ánh mắt tràn ngập tán thưởng.
Phó đội trưởng này tuy rằng trẻ tuổi, còn là phụ nữ, nhưng năng lực rất giỏi, hơn nữa hiện giờ mời một nhân vật bự về cho cục, có thể nói là công lớn.
Kiều Vi cũng có chút hưng phấn, cô nhìn Lý Hải Phong cũng ký tên đóng dấu, hoàn thành hợp đồng thuê, cô hơi co quắp xoa tay:
- Tần Dương, chúng tôi đang có một người bị tình nghi, thà chết không cung khai, anh... xem giúp chúng tôi được không?