Chương 1754: Chuyên nghiệp có khác
Tần Dương buồn cười.
Mình mới ký hợp đồng xong đã có việc rồi?
Tần Dương không tức giận, dù sao đại đội hình cảnh phụ trách toàn là vụ án hình sự, nếu như có thể giúp được việc thì có lẽ sẽ khiến một vụ án bày ra chân tướng, trả lại công lý cho người bị hại.
Kiều Vi nhìn Tần Dương cười, cô tự thấy ngượng ngùng, nét mặt có chút co quắp:
- Chúng tôi bắt được người đàn ông này là một nghi phạm vụ án giết người, chúng tôi tốn nhiều công sức, nhiều chứng cứ đều chỉ hướng hắn, nhưng thiếu chứng cứ mấu chốt nhất, không tìm được xác chết hay hung khí. Chúng tôi đã nhốt hắn một thời gian, nếu vẫn không hỏi ra được cái gì thì đành thả ra.
Tần Dương không nói gì, đơn giản phất tay:
- Được rồi, vậy thì đi xem.
Kiều Vi lên tinh thần, bước nhanh đi trước dẫn đường, cũng dò hỏi:
- Anh có muốn xem hồ sợ vụ án trước không?
Tần Dương lắc đầu, nói:
- Không cần, cô trực tiếp nói cho tôi biết tên của người bị tình nghi và người bị hại là được.
Kiều Vi nhanh chóng trả lời:
- Người bị hại tên Lưu Tiểu Như, hai mươi lăm tuổi, là cô giáo dạy trẻ mầm non. Người bị tình nghi tên Quan Cốc, bốn mươi hai tuổi, là một luật sư.
Tần Dương nhẹ nhàng gật đầu:
- OK, được rồi. À phải rồi, khi tôi đặt câu hỏi thì các người hãy đứng phía sau tôi, đừng nhìn vào mắt của tôi.
Lý Hải Phong nhìn bộ dạng nhẹ nhàng của Tần Dương thì trong lòng hơi mong đợi, bước nhanh đuổi theo:
- Biết, tôi cũng đi xem.
Ba người đi tới phòng thẩm vấn, nhìn qua cửa sổ ngoài phòng thấy một người đàn ông trung niên đeo mắt kính ngồi bên trong, vẻ mặt bình thản. Một nam một nữ cảnh sát hình sự đang hỏi, nhưng hiển nhiên không thu hoạch được thông tin gì.
Kiều Vi mở cửa phòng ra, Tần Dương đi vào trong. Kiều Vi và Lý Hải Phong bước vào theo.
Cảnh sát hình sự đứng dậy, nét mặt có mấy phần bất đắc dĩ và tức giận nói:
- Đội trưởng Lý, hắn không chịu nói gì cả.
Lý Hải Phong khoát tay ra hiệu hai cảnh sát hình sự ra ngoài, hai người tò mò nhìn Tần Dương một cái rồi xoay người ra cửa.
Tần Dương ngồi xuống phía đối diện Quan Cốc, nghiêng đầu nhìn Kiều Vi:
- Có ghi âm không?
Kiều Vi gật đầu, nói:
- Có camera và ghi âm.
Tần Dương liếc về phía vị trí camera, quay đầu nhìn Quan Cốc, tháo mắt kính phẳng xuống.
Quan Cốc nhìn một thanh niên mặc đồ thường ngồi xuống đối diện mình, thần thái nhẹ nhàng, bỗng nhiên tâm tình của gã căng thẳng hơn:
- Tôi không giết người, các người đang lãng phí thời gian, các người nên bắt hung thủ thật sự, các người đang... oan uổng... người... tốt...
Quan Cốc dõng dạc biện minh cho mình, ánh mắt tiềm thức nhìn về hướng Tần Dương phía đối diện, trông thấy đôi mắt đen sâu thẳm, tựa như lỗ đen nuốt mất ánh nhìn của gã, nuốt thần trí của gã.
- Tên của anh là gì?
- Quan Cốc.
- Năm nay anh bao nhiêu tuổi?
- Bốn mươi hai tuổi.
- Đã kết hôn chưa?
- Kết hôn rồi.
...
Kiều Vi và Lý Hải Phong hoảng sợ nhìn Quan Cốc ngồi phía đối diện Tần Dương, đôi mắt gã đờ đẫn dường như không còn linh hồn, cả người giống như rối gỗ.
Từ lúc Tần Dương ngồi xuống mới qua bao lâu?
Quan Cốc chưa nói hết trọn câu thì đã bị thôi miên hoàn toàn.
Điều này quá khủng bố!
Tần Dương không sử dụng bất cứ đạo cụ, không chuẩn bị cái gì, chỉ đơn giản ngồi xuống, nhìn đối phương một cái, tiếp theo đối phương đã bị thôi miên.
Hai người từng thấy thuật thôi miên rồi, nhưng cần một ít đạo cụ hoặc là lời nói mang tính ám thị, Tần Dương làm quá đơn giản.
Nghe Quan Cốc trả lời từng câu hỏi của Tần Dương, đáp án giống hệt trong tư liệu mà mọi người biết, tức là gã hoàn toàn thành tù binh của hắn, khai ra lý lịch của mình, nhưng gã sẽ thổ lộ bí mật sâu kín nhất trong lòng chứ?
- Anh có quen Lưu Tiểu Như không?
- Quen.
- Lưu Tiểu Như đã chết, là bị anh giết phải không?
Khi Tần Dương hỏi ra câu nói, Kiều Vi và Lý Hải Phong trái tim treo cao, giây sau nét mặt hắn tràn ngập vui mừng.
- Đúng vậy.
- Anh giết cô ấy như thế nào?
- Tôi dùng búa đập chết cô ta.
- Kể lại tại sao anh muốn giết chết cô ấy, và giết bằng cách nào?
- Tôi giết cô ta vì bị cô ta buộc ly hôn cưới cô ta, nếu không sẽ phanh phui việc tôi làm giả báo cáo tài vụ.
...
Qua khoảng năm phút, Tần Dương hỏi xong, đứng lên, ánh mắt đã khôi phục như thường, không thấy có gì khác lạ. Quan Cốc dường như giật mình tỉnh giấc, vẻ mặt hãi hùng nhìn Tần Dương:
- Cậu đã làm gì tôi?
Tần Dương phớt lờ gã. Kiều Vi ở bên cạnh thì hưng phấn chỉ vào Quan Cốc, tức giận mắng:
- Đồ hung thủ giết người mất tính người, ông chờ bị pháp luật chế tài đi!
Lý Hải Phong đi ra phòng thẩm vấn, Kiều Vi lập tức tổ chức người đi chỗ giấu xác để tìm xác chết và công cụ giết người. Sắp xếp xong, Lý Hải Phong cung kính nói:
- Tần tiên sinh, mời đến văn phòng của tôi uống nước trà.
Tần Dương không từ chối, đi theo Lý Hải Phong vào văn phòng của hắn ta.
Hai người tán gẫu chuyện này chuyện kia hơn hai mươi phút, điện thoại của Lý Hải Phong reo chuông, hắn ta bắt máy, nghe giọng nói hưng phấn của Kiều Vi phát ra từ ống loa:
- Tìm được xác chết rồi, cũng tìm thấy hung khí rồi, bên trên còn vân tay rõ rệt, cái tên Quan Cốc chết chắc!
Lý Hải Phong kích động cúp điện thoại:
- Tần tiên sinh, chiêu này của cậu quá kỳ diệu, câu hỏi khó mà chúng ta mãi không giải quyết được lại bị Tần tiên sinh giải quyết xong trong vòng năm phút.
Tần Dương cười nói:
- Đội trưởng Lý, tôi có một yêu cầu, đó là trong đội có thể giữ bí mật việc tôi làm, dù sao các người lấy chứng cứ, không cần tôi làm chứng cho vụ án.
Lý Hải Phong ngây ra, giây sau ánh mắt khâm phục nói:
- Tần tiên sinh thật là một người có khí tiết cao cả, khiến người khâm phục, không hổ là thần tượng quốc dân. Được rồi, tôi sẽ dặn xuống dưới, chuyện Tần tiên sinh dùng đồng thuật giúp chúng ta thẩm vấn phạm nhân sẽ xếp vào cơ mật, không bị người ngoài biết.
Tần Dương đứng dậy cười nói:
- Như vậy thì tôi an tâm, nếu vụ án đã bị phá thì tôi xin ra về.
Lý Hải Phong không tiện giữ lại, đứng lên ân cần nói:
- Tôi tiễn cậu ra ngoài, chờ vụ án này hoàn toàn kết thúc, cá nhân tôi xin mời cậu ăn bữa cơm.
Tần Dương khoát tay nói:
- Đội trưởng Lý đừng xa lạ với tôi, tôi chỉ làm chút chuyện đã khiến hung thủ đền tội, rửa sạch nỗi oan cho người bị hại, đây xem như công đức cho tôi. Huống chi tôi lấy tiền lương cố vấn, hơn nữa phá án còn có tiền thưởng, đây là điều tôi nên làm.
Lý Hải Phong nhìn Tần Dương tiêu sái rời đi, nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt tràn ngập khâm phục.
Tiền lương?
Tiền thưởng?
Người giống như cậu sẽ để ý chút tiền đó sao? Cậu đúng như trên mạng đã nói, e sợ vầng sáng gắn trên người, liều mạng hạ thấp chính mình.