Chương 1756: Trộm được nửa ngày nhàn
Đại Bảo Tiều* nằm ở đông bộ Australia. Đại Bảo Tiều hùng vĩ tráng lệ là thể sinh vật Trái Đất duy nhất có thể nhìn từ bên ngoài không gian, đây cũng là chỗ nghỉ phép mà Tần Dương và Hàn Thanh Thanh chọn.
(*) Rạn San Hô Great Barrier hay còn gọi là Đại Bảo Tiều hoặc Bờ Đá Lớn là hệ thống rạn san hô lớn nhất thế giới, nằm ở đông bắc nước Úc.
Chọn Đại Bảo Tiều vì một là nơi này là quần đảo đá san hô lớn nhất, dài nhất thế giới, cảnh sắc đồ sộ xinh đẹp. Thứ hai là vì các nguyên nhân như nước biển ấm lên khiến đá san hô bị biến trắng, đang nhanh chóng bị giết chết, có lẽ qua mấy chục năm nữa cảnh đẹp ở đây không còn tồn tại.
Tại đây không ai biết Tần Dương, cũng không có người quen Hàn Thanh Thanh, hai người chỉ là hai vị khách du lịch bình thường đến từ Trung Quốc, bọn họ không cần ngụy trang chính mình, có thể quang minh chính đại hưởng thụ kỳ nghỉ hiếm có.
Một, hai năm gần đây Tần Dương bôn ba khắp nơi, dù đã xác định quan hệ tình cảm với Hàn Thanh Thanh thì hắn không có nhiều thời gian ở bên cô. Lúc trước cùng nhau đi Nhật Bản, nhưng vì sự kiện đột phát dẫn đến Hàn Thanh Thanh trở về trước. Cho nên trong lòng Tần Dương thấy áy náy với Hàn Thanh Thanh, thừa dịp cô nghỉ hè liền mang đi du lịch, cũng để mình được nghỉ ngơi.
Bởi vì là chốn xa lạ, Tần Dương muốn cho Hàn Thanh Thanh thả lỏng, sống trong thế giới của riêng hai người nên không dẫn theo vệ sĩ. Thực lực của Tần Dương cũng rất mạnh, cho dù gặp được Siêu Phàm thì vẫn có sức đấu một trận.
Có tiền dễ làm việc, hai người đến Đại Bảo Tiều, trực tiếp thuê một biệt thự nhỏ ven biển.
Không chỉ mình nhóm Tần Dương thuê biệt thự nhỏ, dọc đường vịnh giữa hai ngọn núi xây một dãy biệt thự nhỏ, thiết kế giống nhau, cơ bản đều cho du khách thuê, đương nhiên tiền thuê không rẻ.
Ven biển có một bến cảng, có các phương tiện đi biển như thuyền máy, du thuyền loại nhỏ, thậm chí có máy bay dưới nước, tất cả đều để phục vụ cho khách ở đây, dù sao có thể ở lại nơi này đều là người giàu.
Có rất nhiều thứ để chơi ở Đại Bảo Tiều, chơi trên biển, lặn xuống nước, xem cá kình, ăn cơm dã ngoại trên bờ cát trắng, chỉ cần có đủ thời gian thì có thể xếp hành trình dài, thể nghiệm từ từ.
Hàn Thanh Thanh sợ nước.
Tần Dương biết điều này, hắn vốn đề nghị mấy chỗ chơi trên đất liền, nhưng Hàn Thanh Thanh chủ động đòi đi chỗ có biển.
- Em muốn vượt qua nỗi sợ nước!
Đây là lý do của Hàn Thanh Thanh, rất kiên trì.
Tần Dương tự nhiên chiều theo ý Hàn Thanh Thanh, loại bỏ những nơi đông đúc du khách như đảo Bali, đảo Saipan, Hawaii, cuối cùng chọn Đại Bảo Tiều.
Vịnh xây một hàng biệt thự nhỏ là nơi độc lập, hẻo lánh, vô cùng an tĩnh, không có du khách khác lọt vào, vì để vào đây chỉ có hai con đường, đường chính duy nhất và ngồi thuyền vào, hai con đường này đều không mở ra cho du khách bình thường.
Tần Dương kêu nhân viên phục vụ ở đây đưa qua một con tôm hùm to nặng hai, ba ký và một con cá, thêm ít rau dưa, hai người ở trong phòng bếp nấu bữa cơm chiều đầu tiên khi vào biệt thự nhỏ.
Thế giới chỉ có hai người.
Mở một chai rượu đỏ, hai người ăn bữa tối phong phú.
Ăn cơm chiều xong hai người mặc quần cộc đi chân trần, tay cầm tay đi ra biệt thự, tản bộ trên bờ cát.
Dọc theo đường ven biển đi tới đi lui, hai người ngồi xuống bờ cát đằng trước biệt thự. Phía trước là đại dương lấp lánh, trên đầu là bầu trời sao, xung quanh có chút an tĩnh, trong gió cuốn theo tiếng cười vui từ trong biệt thự khác, cả thế giới như ngừng quay vào khoảnh khắc này, thời gian dường như ngừng lại.
Hàn Thanh Thanh dựa vào ngực Tần Dương, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ giọng cảm thán nói:
- Thật yên bình, nơi này giống như là cảnh tiên trần gian.
Tần Dương cười nói:
- Ừ, lần này chúng ta có thể ở lâu một chút.
Hàn Thanh Thanh bật cười nói:
- Xài tiền như nước.
Tần Dương cười hờ hững:
- Kiếm tiền là để tiêu, khi không cần tiền thì nó không có giá trị, tiêu nó ra ngoài mới chân chính sản sinh giá trị. Hơn nữa anh ở đây chơi nhưng vẫn có thu nhập, anh mang lương đi chơi.
Hàn Thanh Thanh vỗ Tần Dương một cái:
- Các fan của anh còn đang hưởng ứng lời kêu gọi của anh bỏ tiền ra cho điện ảnh của anh, còn anh thì ở đây hưởng thụ sinh hoạt!
Tần Dương cười nham nhở:
- Anh cũng trả giá lao động mà, vì phòng vé, anh bán luôn mình, anh cũng vất vả lắm chứ.
Hàn Thanh Thanh khẽ thở dài:
- Sức kêu gọi của anh bây giờ quá mạnh, ngày đầu tiên mà phòng vé đã vượt sáu trăm triệu, mấy ngày tiếp theo cũng không giảm bớt bao nhiêu. Mới công chiếu tuần thứ nhất mà phòng vé đã vượt mốc ba tỷ, quá mạnh!
Tần Dương gật đầu, nói:
- Ban đầu anh cũng không ngờ sẽ dữ dội như thế. Hiện tại rất nhiều người đang coi lần thứ hai, thứ ba. Đây không phải công lao của một mình anh, có công lớn nhất là bộ phim, nếu bọn họ chỉ vì lời kêu gọi của anh thì chỉ đi xem một lần, phim mà dở thì bọn họ tuyệt đối sẽ không coi lần thứ hai, thứ ba. Fan phim nhiệt tình lớn như vậy, tự động tuyên truyền đã nói lên bộ phim vốn rất hay.
Hàn Thanh Thanh đồng ý:
- Ừ, em cũng xem rồi, đúng là rất hay. Tuy với phái nữ thì hơi tàn khốc máu me, nhưng tình tiết nhiệt huyết rất đánh động lòng người, khiến người trong lòng sinh ra cảm giác tự hào, đây là quân nhân Trung Quốc. Tuy lúc trước cũng có phim ảnh lấy đề tài quân nhân nhưng phòng vé vẫn luôn không cao, giờ bộ phim này của anh đột ngột nổi lên, xem xu hướng này thì có xác suất rất lớn lọt top ba, thậm chí là hạng nhất bảng phòng vé.
Tần Dương cười nói:
- Có lẽ nhờ đúng thời thế, trận đấu giao hữu khiến nhân dân toàn quốc sôi trào máu nóng, không biết trút nhiệt huyết vào đâu, bộ phim này càng đốt cháy nhiệt huyết, tạo thành hiện tượng như vậy cũng hợp lý.
Hàn Thanh Thanh khâm phục nhìn Tần Dương:
- Anh thật sự rất giỏi, làm cái gì đều hay, hình như trên đời này không có gì mà anh không làm được, không có chuyện gì làm khó được anh.
Tần Dương cười lớn, đang định há mồm thì Hàn Thanh Thanh cướp lời:
- Trừ sinh con!
Lời định thốt khỏi môi bị chặn trong họng, giây sau Tần Dương cười nói:
- Được rồi, có thể khiến em sùng bái anh một chút là anh đã có cảm giác thành tựu rồi.
Hàn Thanh Thanh dụi mặt vào người Tần Dương, thay đổi tư thế thoải mái hơn:
- Nhưng không cho anh kiêu ngạo, phải không ngừng cố gắng!
Tần Dương thẳng sống lưng, trả lời gọn lỏn:
- Yes, madam!
Hàn Thanh Thanh bị chọc cười, đang cười thì biệt thự gần đó mở cửa, ba bóng người hai lớn một nhỏ bước ra khỏi nhà. Người đàn ông vóc dáng cao lớn cầm vĩ nướng, xem bộ dáng dường như định nướng ngoài trời.