Chương 1757: Cũng là một người không thiếu tiền
Người đàn ông da trắng vóc dáng cao to hơn ba mươi tuổi, bộ dạng có chút anh tuấn, nụ cười khá thân thiện.
Được đối phương thân thiện chào hỏi, Tần Dương mỉm cười phất tay đáp lại:
- Xin chào!
Người đàn ông da trắng đi tới, chỉ biệt thự sau lưng hai người, cười chìa tay ra:
- Các người ở chỗ này hả? Vậy chúng ta là hàng xóm. À, tôi tên John Joe.
Tần Dương bắt tay:
- John tiên sinh, rất vui được quen anh. Đúng vậy, hôm nay chúng tôi vừa đến đây. Tần Dương, đến từ Trung Quốc, đây là bạn gái của tôi, Hàn Thanh Thanh.
John cười nắm tay với Hàn Thanh Thanh, quay người chỉ về phía người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, bề ngoài xinh đẹp ở gần đó, cười nói:
- Vợ của tôi Linda, và con gái Daisy.
Daisy khoảng năm tuổi, mái tóc vàng, gương mặt tinh xảo, cũng mặc áo thun quần cộc, trông vô cùng đáng yêu, xinh đẹp giống như là búp bê Barbie.
- Chúng tôi định làm ít đồ nướng, muốn tham gia không?
Tần Dương khách khí từ chối:
- Chúng tôi vừa ăn xong, không quấy rầy gia đình ba người của anh vui vẻ.
John cười nói:
- Không sao, đêm dài, ở đây dư dả nhất là thời gian. Chúng tôi chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu, còn có bia, dù không ăn cũng qua đây uống rượu nói chuyện phiếm đi. Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ Trung Quốc, muốn đi xem thử, nhưng vì các loại nguyên nhân nên chưa đi được.
John nhiệt tình mời, Tần Dương không tiện từ chối nữa, và dù sao là hàng xóm, làm tốt quan hệ không có chỗ hỏng.
Tần Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hàn Thanh Thanh, phát hiện cô không phản đối thì không từ chối nữa, mỉm cười nói:
- Được rồi, vậy chúng tôi xin phép quấy rầy.
- Quấy rầy gì đâu, một người uống rượu rất chán, hai người vừa nhâm nhi vừa tán dóc mới vui!
Tần Dương, Hàn Thanh Thanh đi qua chào hỏi vợ của John, Linda và Daisy. Hiển nhiên Daisy được dạy rất tốt, tuy hơi tránh né Tần Dương và Hàn Thanh Thanh xa lạ nhưng ngoan ngoãn chào người lớn.
John quay vào nhà hai lần, dọn nhiều thứ ra, bao gồm thịt và rau dưa để nướng, một thùng bia lon, còn cẩn thận lấy mấy chai nước ngọt, hiển nhiên chuẩn bị cho hai người phụ nữ và con nít.
Tần Dương chủ động giúp đỡ nhóm lửa, hắn rất giỏi cái này, rất nhanh chuẩn bị xong lửa than.
John cười nói:
- Cậu nhóm lửa rành quá nhỉ.
Tần Dương đáp lại:
- Trước kia cùng bạn bè làm món nướng, chuyện này vốn không khó khăn, làm nhiều vài lần là quen tay hay việc.
John cười mời:
- Nào, cạn ly, uống bia được chứ?
Tần Dương sảng khoái gật đầu:
- Thời tiết thế này uống bia ăn đồ nướng là rất hợp.
John cầm một lon đổ vào ly uống bia, bưng ly lên:
- Nào, rất vui được quen cậu!
Tần Dương cũng cầm ly, cùng John uống cái ực.
Đồ nướng rất nhanh chín, cùng với bia, dưới trời sao, bên đại dương, cảm giác thoải mái tràn ngập trong lồng ngực.
Bia vào bụng, trò chuyện cũng tùy ý hơn, hiểu biết đôi chút về nhau. Tần Dương tự xưng là sinh viên, lợi dụng dịp rảnh nghỉ hè cùng bạn gái đi du lịch. John tự xưng là một người làm ăn Thụy Điển, thừa dịp rảnh rỗi mang theo người nhà đi du lịch giải khuây.
- Tần, cậu vẫn còn là học sinh đi học? Trông không giống chút nào, cậu rất chính chắn.
Tần Dương cười nói:
- Trường học của chúng tôi khích lệ học sinh trước tiên tiếp xúc xã hội thậm chí bước vào xã hội, tuy tôi còn một năm mới tốt nghiệp đại học nhưng đã tiếp xúc xã hội, gây dựng sự nghiệp nhiều năm, nên trông hơi không giống học sinh.
John kinh ngạc nói:
- Tự chủ gây dựng sự nghiệp? Nhìn ra được sự nghiệp của cậu khá thành công đúng chứ?
Tần Dương khiêm tốn nói:
- Tạm được, bình thường.
John bưng bia lên cười nói:
- Tuy tôi chưa đi Trung Quốc nhưng đã giao tiếp nhiều với người Trung Quốc. Người Trung Quốc các người nói chuyện luôn rất khiêm tốn, khi đã nói tạm được, bình thường thì có nghĩa là khá tốt. Ưm, cái này gọi là khiêm tốn không gây chú ý!
Mọi người đều cười vì lời nói của John.
Tần Dương không tranh biện, dù sao tranh biện chuyện như vậy không có ý nghĩa gì, tất cả bèo nước gặp nhau, lần đầu tiên gặp mặt, ai cũng sẽ không đào móc gốc rễ.
John mắt sáng ngời:
- Chúng tôi thì không xác định thời gian nhưng chắc chắn chúng ta có thể làm hàng xóm một thời gian, cùng nhau đi chơi, đó là nếu hai người không ngại bị quấy rầy thế giới riêng của hai người.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Quấy rầy gì đâu, nơi này tuy rằng an tĩnh, nhưng có bạn cùng nhau đi chơi thì tự nhiên càng vui hơn.
John khen:
- Ừ, câu này đáng để cụng ly!
John đặt ly xuống, vừa lấy bia vừa cười hỏi:
- Thích câu cá không?
Tần Dương gật đầu, nói:
- Khá hứng thú với nó, nhưng không có kinh nghiệm câu biển.
John cười nói:
- Câu biển vừa khó cũng vừa dễ, câu vài lần sẽ quen tay. Ngày mai hai người có tiết mục gì không? Nếu không có thì chúng ta ngày mai ra ngoài câu biển đi?
Tần Dương nhìn John nhiệt tình, dù sao lần này sẽ ở lại lâu, câu biển cũng là một thú vui, có cao thủ tổ đội chỉ điểm sẽ càng thú vị hơn. Nhưng Tần Dương quay đầu trưng cầu ý kiến của Hàn Thanh Thanh:
- Hay là anh huấn luyện em bơi vài ngày, vượt qua nỗi sợ rồi mới ra biển?
Hàn Thanh Thanh lắc đầu, nói:
- Không sao, ở trên thuyền thì em không sợ, đâu bị rớt xuống.
Tần Dương cười nói:
- Được rồi, luyện tập bơi lội lặn xuống nước cũng cần tiến dần từng bước. Sáng mai dậy sớm, chúng ta luyện tập trước rồi ra biển.
- Anh cứ sắp xếp đi.
Tần Dương quay đầu cười nói:
- Vậy được, du thuyền ở đây đều có thể thuê đúng không? Tôi thuê một chiếc...
Tần Dương chưa nói xong John đã khoát tay ngắt lời:
- Không cần thuê nữa, chiếc thuyền câu biển kia đã bị tôi bao, những lúc rảnh rỗi tôi sẽ ra ngoài câu cá, trên thuyền có đồ đi câu chuyên nghiệp, có ăn uống, hai người không cần chuẩn bị cái gì. Nếu câu được cua tôm hùm hoặc là cá lớn thì có thể nấu nướng tại chỗ.
Bao thuyền thời hạn dài?
Được rồi, John cũng là nhà giàu không thiếu tiền. Nói đi phải nói lại, có thể ở chỗ này thì mấy ai nghèo?
Nếu John đã chuẩn bị hết thì Tần Dương cũng không tính toán chi li làm gì, cười nói:
- Được, vậy thì chối từ không bằng nghe theo, hy vọng ngày mai chúng ta sẽ có thu hoạch tốt!
John cười, nâng lên ly rượu:
- Hy vọng ngày mai chúng ta có thể ăn tiệc hải sản lớn!