Chương 1758: Anh đã gặp cá voi xanh chưa?
- Đừng sợ, chân của em đang đạp trên bờ cát, sẽ không sao, có anh ở bên cạnh em.
- Hít sâu, nín thở, để đầu ở dưới nước.
- Nếu hơi thấy khủng hoảng là bình thường, kiên trì một chút, nếu cảm thấy sợ quá thì ló đầu ra trước.
- Ừ, kéo tay của anh này, anh ở bên cạnh, không có bất cứ chuyện gì có thể tổn thương em, dù cá mập đến cũng không được!
- Đúng rồi, từ từ, đừng sốt ruột.
Tần Dương đứng ở vùng nước cạn, nắm tay Hàn Thanh Thanh, dịu dàng khích lệ cô, nhìn cô nín thở dìm đầu xuống mặt nước.
Nước biển ở đây vô cùng sạch sẽ trong suốt, nếu mở mắt ra sẽ thấy đáy nước trong veo, sẽ không thấy sợ vì nước biển hỗn tạp xem không rõ.
Con người sợ hãi vì chưa biết, người ở trong nước sợ hãi phần lớn là vì không thấy rõ xung quanh, ở trong môi trường hỗn độn, cảm quan bị che, nếu ở trong nước trong suốt thì dù rớt xuống, thậm chí không biết bơi cũng sẽ không sợ chết khiếp.
Nỗi sợ của Hàn Thanh Thanh đến từ vết thương tinh thần cái chết của cha cô hồi nhỏ, khiến cô rất sợ nước. Lần đó cùng mọi người đi chơi, lật thuyền rớt xuống nước, Hàn Thanh Thanh chìm trong tình trạng kinh hoàng, giống như trong nước có ác quỷ ăn thịt người.
Hàn Thanh Thanh muốn học bơi, lặn xuống nước thì đầu tiên phải vượt qua nỗi sợ tâm lý của mình, bắt đầu từ điều cơ bản nhất là chạm vào nước, bị nước bao vây.
Khi Hàn Thanh Thanh chìm trong nước, Tần Dương cảm giác rõ ràng tay của cô siết chặt mình hơn, hiển nhiên trong lòng kinh hoàng bất an. Nhưng có lẽ lời mình nói đã làm cô chuẩn bị tâm lý, cộng thêm nắm tay mình, nước thì trong suốt nên chưa sợ đến nỗi không chịu được.
Hàn Thanh Thanh rất nhanh nhô đầu lên, lau nước dính trên mặt, nở nụ cười căng thẳng:
- Hình như em đỡ hơn trong tưởng tượng.
- Đây là khởi đầu tốt, em nên biết đây vốn là chuyện rất đơn giản.
Tần Dương cho Hàn Thanh Thanh một nụ cười khích lệ:
- Đợi khi em hết e sợ nước anh sẽ dạy em lặn cạn, lặn sâu, rồi anh mang theo em lặn xuống biển sâu, xem đá san hồ, bầy cá ở đáy biển xinh đẹp, hòa cùng biển cả, ngắm thuyền chìm cổ xưa, thậm chí cùng múa với đàn cá mập.
Mắt Hàn Thanh Thanh lóe tia hướng tới, hiển nhiên bị cảnh tượng trong miêu tả của Tần Dương hấp dẫn.
Tần Dương hơi tạm dừng, thở dài:
- Lặn xuống nước sẽ gây nghiện, có thể trông thấy cảnh sắc mà người khác hoàn toàn không thấy, nhưng có một khuyết điểm.
Hàn Thanh Thanh trợn to mắt hỏi:
- Khuyết điểm gì?
Tần Dương cười tươi nói:
- Làn da trắng nõn của em sẽ bị cháy nắng, cho nên nhất định làm tốt phòng cháy nắng, mặt, tay, lưng đều phải bôi kem thật kỹ, anh nghĩ em cũng không muốn thấy mình cháy nắng tróc da đúng không nào?
Hàn Thanh Thanh giật nảy mình, giây sau kiên định nói:
- Em không sợ, dù sao đến lúc đó anh đừng chê em đen là được.
Tần Dương sang sảng cười nói:
- Đó là màu da vận động, màu da khỏe mạnh, sao anh chê được, chỉ cần em không lo lắng là được.
Dường như Hàn Thanh Thanh được ủng hộ, chủ động mở miệng:
- Chúng ta tiếp tục!
Luyện tập một lúc sau, Hàn Thanh Thanh dần dần thích ứng, chủ động buông tay của Tần Dương, ngồi xổm xuống nước hoàn toàn, mở to mắt nhìn xung quanh.
Tần Dương thấy Hàn Thanh Thanh đã thích ứng mặt nước thì dạy cô vài tư thế bơi lội, tự mình làm mẫu cách đổi hơi thở, sau đó nâng bụng của cô, để cô luyện tập tư thế bơi lội.
Hàn Thanh Thanh hào hứng học, dường như hoàn toàn quên mất nỗi sợ với nước. Nhưng Tần Dương biết đây là vùng nước cạn, mình luôn ở bên cạnh cô nên trong lòng cô không sợ, nhưng nếu thật sự rơi vào đại dương mênh mông vô bờ, xung quanh toàn là nước biển đen kịt thì cảm giác sợ hãi đó sẽ một lần nữa cắn nuốt cô.
Đang luyện tập thì cửa biệt thự kế bên bật mở, đi ra ngoài cửa, cười phất tay:
- Sớm vậy đã tập bơi à?
Tần Dương cười nói:
- Đúng rồi, luyện tập trước khi xuất phát, bạn gái của tôi hơi sợ nước.
John cười nói:
- Nửa tiếng sau chúng ta sẽ xuất phát, được chứ?
- OK!
Tần Dương đồng ý, ngừng luyện tập với Hàn Thanh Thanh, về biệt thự tắm rửa, thay đồ mới, bôi kem chống nắng, mang theo mũ che nắng, lần thứ hai ra cửa.
Gia đình ba người John đã chuẩn bị xong, tất cả cùng đi đến chiếc thuyền câu biển.
Trên thuyền câu biển có hai người, đều khoảng ba mươi tuổi, một nam một nữ, nam dáng người cao to vạm vỡ. Nữ thì bề ngoài không to khỏe bằng, nhưng vóc dáng cực kỳ săn chắc, trông tràn ngập sức mạnh.
Hai người thấy John, cung kính chào:
- Ông chủ!
John cười nói:
- Đi chỗ cũ câu cá.
- Vâng!
Người đàn ông đi vào khoang điều khiển chuẩn bị lái thuyền. John kêu Tần Dương, Hàn Thanh Thanh lên thuyền câu biển, hắn ta ngồi xuống sofa trong phòng khách nhỏ. Người phụ nữ đi vào phòng bếp bên cạnh, bưng hai mâm trái cây và đồ uống ra cho mọi người.
Tần Dương nghe thấy xưng hô của hai nam nữ đối với John, nhìn bước chân đi lại của họ, ánh mắt tràn ngập cảnh giác nhìn mình thì hắn hiểu được thân phận của họ.
Vệ sĩ!
Hơn nữa hai người này không phải vệ sĩ bình thường, bọn họ đều là người tu hành.
Nhà giàu có hai người tu hành làm vệ sĩ, chuyện này không đáng giật mình, Tần Dương không quá mức kinh ngạc, nhưng trong lòng nhận thức sâu hơn thân phận ‘người làm ăn’ mà John tự giới thiệu.
Có lẽ hắn ta không phải người làm ăn bình thường.
Cũng giống như chính mình không phải một sinh viên đơn giản, gặp người mới quen làm gì có ai chủ động bại lộ gốc gác của mình?
Thuyền câu biển khởi động máy, lướt hướng khu vực câu cá.
- Tần, hai người mới đến ngày hôm qua, chắc chưa kịp ngắm cảnh nơi này. Lát nữa chúng ta đi khu vực câu cá là chỗ tráng lệ nhất Đại Bảo Tiều, nếu nhìn từ trên cao xuống cậu sẽ thấy Đại Bảo Tiều tựa như trăng tròn, những đá san hô đã biến trắng chết đi.
- Trên thuyền này lắp rađa thăm dò cá cao cấp mới toanh, có hàng ngàn gps định vị điểm câu cá biển tùy ý mình chọn, nơi nào có bầy cá thì chúng ta lái tới đó. Chúng ta còn có mồi câu chuyên nghiệp hấp dẫn mấy loài cá hiếm hoi như cá mú chấm, cá hồng đế vương, cá hồng mím, nên bình thường thì ngày câu cá biển chúng ta sẽ không ra về tay trắng, vấn đề nằm ở câu nhiều hay câu ít.
- À phải rồi, nếu may mắn chúng ta còn có thể trông thấy cá voi xanh, nhưng cũng tùy vào vận may.
Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:
- John tiên sinh đã thấy cá voi xanh chưa?
John cười nói:
- Đương nhiên rồi, với du khách thì đi vội vàng rất khó gặp cá voi xanh, nhưng với người thường hay vòng quanh khu vực này giống như tôi thì rất dễ gặp cá voi xanh.