Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1748 - Chương 1759: Con Siêu To!

Chương 1759: Con siêu to!
 

- Nơi này có câu cá biển khác nhau, có khi câu được cá nhỏ xíu, có khi câu được cá lớn. Ai đều thích câu cá lớn.

Tần Dương cười cười, hắn không hoàn toàn mù tịt về câu biển, chẳng qua không bằng mấy tay câu già kinh nghiệm phong phú.

- Tôi câu cá nhỏ luyện tập tay, tìm xúc cảm đã, rồi lát nữa mới thử câu cá lớn.

John cười nói:

- Đây là lựa chọn không tệ, ít nhất tôi hy vọng khi chúng ta ăn cơm trưa, trên bàn có cá tươi.

Mồi câu cá biển có đủ loại, bình thường nhất là nạc thịt heo, bao tử gà, con giun, cũng có loại tốt một chút như vụn sò biển, thỏ biển, cá mực, nghêu biển. John không chuẩn bị những thứ đó, mồi câu của hắn ta đều là vật sống, bao gồm cá nhỏ và rết biển sống.

Rết biển hay còn gọi là tằm cát, thích ở bãi biển nước ngọt, lúc nhỏ thì ăn sinh vật phù du trong biển, lớn lên ăn thực vật mục nát. Rết biển là mồi câu vạn năng khi câu cá biển, giống như mồi câu vạn năng con giun khi thả câu ở vùng nước ngọt, cơ hồ tất cả cá biển sẽ ăn rết biển, nói cách khác, dùng rết biển làm mồi câu thì bạn có thể câu được đa số cá biển.

- Bình thường tôi hay dùng rết biển làm mồi câu, ngẫu nhiên dùng cá nhỏ. Cá trong đại dương đa số là loại săn mồi, tính cách hung dữ, mồi sống càng hấp dẫn cá biển, hơn nữa xác suất rơi ra móc câu thấp, hiệu quả rất tốt.

John quen tay móc mồi vào lưỡi câu, thả dây câu xuống, vừa thuận miệng giảng giải cho hai người Tần Dương. Có lẽ John cho rằng Tần Dương là tay mơ câu cá biển.

Tần Dương cũng tay chân lanh lẹ móc mồi câu, rất nhanh thả dây xuống, nghiêng mặt nhìn Hàn Thanh Thanh:

- Em cũng câu thử đi?

Hàn Thanh Thanh nhìn rết biển mấp máy nhiều chân, trên mặt lộ ra mấy phần sợ hãi:

- Em hơi sợ con này...

Tần Dương cười lớn, tùy tay cầm một con rết biển móc vào giúp Hàn Thanh Thanh, cũng thả dây câu xuống, sau đó giao cần câu cho cô:

- Gác cần câu ở chỗ này, thấy cần câu bị kéo xuống thì kéo lên, không cần dùng tay kéo, lỡ là cá lớn mắc câu, bị bất ngờ không chừng em sẽ bị lôi xuống biển.

Linda không tham dự câu cá, cô ở bên cạnh chăm sóc Daisy giống như thiên thần nhỏ. Daisy rất hoạt bát, ở trên thuyền chạy tới chạy lui, vô cùng đáng yêu.

Trên thuyền có mái che nắng, mọi người sẽ không bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, ngồi trên ghế dựa plastic, một bên tán gẫu một bên câu cá, trên mặt bàn đặt bên cạnh có trái cây và đồ uống lạnh.

- A, mắc câu rồi!

Cần câu của John bỗng bị ghì xuống, hắn ta nhanh tay lẹ mắt kéo lên, phần đầu cần câu thoáng chốc cong xuống. John giật thử, phát hiện sức kéo bên dưới không lớn, hắn ta nhanh gọn cầm cần câu kéo cá lên mặt nước.

Đây là một con cá tuyết xinh đẹp, nặng cỡ sáu, bảy ký.

John đắc ý cười cười:

- Xem ra hôm nay khá may mắn.

Cá biển không cẩn thận như cá trong sông hồ, con mồi sẽ há mồm nuốt vào ngay, đặc biệt khi con mồi là vật sống, chúng nó sẽ không thăm dò, nên chỉ cần có mồi câu ngon cộng thêm tìm đúng vị trí của bầy cá thì việc câu cá trở nên đơn giản rất nhiều.

Không lâu sau cần câu của Tần Dương cũng có phản ứng, giật mấy cái, phát hiện sức kéo không lớn nên cũng thuận lợi kéo cá lên.

Đây là một con màu nâu xanh, trên người đầy lấm tấm hình tròn rõ ràng, trông hơi xấu.

Tần Dương còn chưa mở miệng, John ở bên cạnh đã cười nói:

- Ồ, Tần, cậu may mắn lắm, được con cá mú đá. Con này chắc là lư lưng cong hay còn gọi là cá song chuột, giá trị rất cao trong loài cá mú đá. Con này của cậu không nhỏ, ít nhất có thể bán trên ngàn dollar.

Tần Dương cười nói:

- Thịt cá mú đá non mềm, là nguyên liệu thượng hảo, xem ra giữa trưa được thêm món cá mú đá hấp rồi.

John gật gù đồng ý:

- Ừ, cá mú đá hấp ngon đấy, tôi càng lúc càng mong đợi cơm trưa.

Mọi người cười nói tiếp tục câu cá, lục tục đều có thu hoạch, bao gồm Hàn Thanh Thanh cũng câu được vài con.

Mấy con cá đủ các chủng loại, đặt vào một hòm nhựa to đựng ít nước biển.

Hàn Thanh Thanh chơi rất vui vẻ, dù sao được cùng người mình yêu câu cá trên biển, còn tự tay câu cá lên thì thật là chuyện vô cùng vui sướng hạnh phúc.

Mỗi lần mọi người câu cá là Daisy sẽ ù té chạy tới, chủ động giơ tay đòi bắt cá giúp mọi người, động tác đáng yêu thường chọc mọi người thoải mái cười to. Tiếp xúc đến trưa, Daisy không còn sợ người lạ với Tần Dương và Hàn Thanh Thanh nữa, bắt đầu chủ động đến gần hai người.

Thời gian rất nhanh tới giữa trưa, Linda đi vào phòng bếp, tự mình nấu ăn cho mọi người. Hàn Thanh Thanh thấy thế, buông xuống cần câu, chủ động đi hỗ trợ. Vệ sĩ nữ thì đi đến đuôi thuyền, bảo vệ chỗ lỗ hổng, trông chừng Daisy chạy tới chạy lui.

Tần Dương và John tiếp tục câu cá, John hào hứng giảng thuật lịch sử câu cá của mình.

- Con cá to nhất mà tôi từng câu nặng 76kg, ôi, lúc ấy tôi cật lực kéo nó lên, giữa chừng có một lần suýt bị nó thoát ra.

Tần Dương cười tủm tỉm nghe, bỗng nhiên cần câu bị ghì cong cực nhanh, hắn thay đổi sắc mặt, đứng bật dậy, chộp lấy cần câu.

Phần đầu cần câu bị kéo như cây cung căng, có thể gãy bất cứ lúc nào.

- Thả dây, thả dây!

John đứng bật dậy, sắc mặt khẩn trương hét lớn với Tần Dương, dường như muốn giành cần câu từ tay Tần Dương, câu lên giùm hắn.

Tần Dương cũng ý thức được bên dưới chắc chắn là con cá to, không dám cứng rắn lôi lên, không ngừng thả dây giảm bớt sức kéo bên dưới, chờ bên dưới thả lỏng mới kéo dây về.

Con cá bên dưới không ngừng giãy giụa, Tần Dương rất có kiên nhẫn lôi kéo với nó.

- Con to bên dưới ít nhất phải trên 30kg, thậm chí to hơn!

John nhìn Tần Dương không ngừng kéo cần câu, hai tay xoa xoa, sắc mặt kích động.

Làm một người câu cá, có thứ gì khiến người kích động hơn giờ phút này?

Động tĩnh bên này kinh động Linda và Hàn Thanh Thanh đang nấu ăn, hai người bỏ cá vào nồi hấp rồi cùng nhau chạy tới vây xem.

Con cá to bên dưới bị Tần Dương vật dần kiệt sức, từ từ bị kéo lên gần mặt nước. Lúc này động tác của Tần Dương trở nên vô cùng thành thạo mà chính xác, hắn có thể rõ ràng cảm giác áp lực truyền đến từ dây câu, chọn đúng lúc thả dây hoặc kéo về, không cho con mồi có cơ hội thở dốc.

Con cá bên dưới lật người, rốt cuộc lần đầu tiên nổi lên mặt nước, mọi người xoe tròn mắt.
Bình Luận (0)
Comment