Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1749 - Chương 1760: Ai Mà Không Gặp Phiền Phức?

Chương 1760: Ai mà không gặp phiền phức?
 

-------------------

- Cá ngừ vây xanh!

Giọng nói của John tràn ngập ngạc nhiên khó tin:

- Không ngờ là cá ngừ vây xanh! Tần, cậu thật sự rất may mắn. Ôi chúa ơi, đây là con to, ít nhất 60, không, ít nhất 80kg!

Trong mắt Tần Dương cũng lộ rõ kích động, tuy hắn không phải người câu cá lâu năm nhưng cũng biết cá ngừ vây xanh quý giá, là nguyên liệu thượng hảo hạng, quý giá vô cùng, cực kỳ đắt tiền.

Con cá này quá lớn, không có biện pháp kéo nó lên thuyền. Tần Dương thuận tay đưa cần câu cho John ở bên cạnh:

- John tiên sinh, giữ nó giúp tôi!

John bản năng cầm lấy, thuận miệng hỏi:

- Cậu định làm thế nào?

Tần Dương cười cười, cởi áo khoác ngoài ra, mặc quần cộc nhảy xuống nước như loài cá.

Tần Dương có thể thừa dịp cá vừa trồi lên mặt nước dùng Kinh Thần chỉ giết nó, nhưng hắn không muốn lộ ra khả năng này, nên hắn chọn xuống nước.

Tài bơi lội của Tần Dương đương nhiên siêu giỏi, hắn đến gần con cá ngừ vây xanh giãy giụa, đập một phát vào đầu cá, tuy không dùng nhiều sức mạnh nhưng đủ cho con cá to này bị choáng một lúc.

Tần Dương nâng con cá to bơi tới gần thuyền, vệ sĩ nữ vươn tay túm tai cá nhẹ nhàng kéo lên thuyền.

- Chúa ơi, ha ha, cá ngừ vây xanh, trưa hôm nay có sashimi để ăn rồi.

John giây sau nhớ tới cái gì, mỉm cười nói với Tần Dương vừa leo lên thuyền:

- Con cá này là cậu câu được, giá trị không thấp, nếu bán cho các nhà hàng thì chắc chắn bọn họ sẽ ra giá cao.

Tần Dương tùy tay lau nước biển trên mặt, cười nói:

- Bán làm gì, nếu đã rơi vào tay chúng ta thì tự nhiên cũng chỉ có thể nằm trên mâm cơm của chúng ta!

Mắt John sáng rực:

- Ý của cậu là giữa trưa chúng ta sẽ ăn nó?

- Đương nhiên, chọn bộ phận ngon nhất ăn trước, phần còn lại có thể đông lạnh, đi về ăn tiếp. Dù sao cũng là tự mình câu, hơn nữa cũng không phải mỗi lần đều có thể câu được.

John cười lớn, không khách khí nhiều với Tần Dương, vì hắn ta cũng nhìn ra được Tần Dương là một người không thiếu tiền.

- Tốt, cá ngừ vây xanh ăn ngon nhất là thịt má và thịt bụng, mỡ phong phú, thịt mềm mịn, dùng làm sashimi là thích hợp nhất. Linda, nhờ phúc của Tần mà giữa trưa chúng ta được ăn no nê sashimi ngon lành.

John quay đầu nói với vệ sĩ nữ:

- Nina, cô giúp Linda làm con cá này.

- Vâng thưa ông chủ!

Nina trực tiếp một tay nâng lên con cá nặng gần trăm ký đi sang một bên, theo chỉ huy của Linda, cầm lấy một con dao nhọn sắc bén, đập đầu con cá to rồi bắt đầu cắt phần non mềm nhất.

Trên thuyền có đầy đủ đồ dùng nhà bếp và các loại gia vị, Linda cũng là bà nội trợ giỏi, chốc lát sau đã làm một mâm thức ăn ngon.

Cá mú đá hấp, cá tuyết sống, canh rau và một mâm lớn cá ngừ sashimi, khiến mọi người bụng đói cồn cào chờ tới trưa, xúm lại bàn ăn nhai ngấu nghiến.

Cá ngừ sashimi tươi mới chấm với tương sashimi và mù tạc, vị tươi mới khiến người ăn muốn nuốt đầu lưỡi.

Con cá to như vậy tự nhiên không cần lo lắng thiếu ăn, mọi người ăn hết mấy mâm sashimi lớn, các món khác cũng ăn gần hết, rồi mới thỏa mãn thích ý dừng đũa.

- Thật là thỏa mãn!

John dựa vào ghế, thoải mái cảm thán một tiếng:

- Nếu đời người mỗi ngày đều sống thỏa mãn thế này thì mới thật sự là không cầu gì khác.

Tần Dương cười nói:

- Thật ra có thể suy xét đổi nghề, làm dân đánh cá, vậy là suốt năm đều có thể câu cá, được ăn các món ngon khẩu vị khác nhau rồi.

John biết Tần Dương đang trêu chọc mình, cười lớn, đang định nói gì thì điện thoại bỗng reo chuông.

John cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, cau mày đứng lên:

- Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.

John cầm điện thoại đi tới đuôi thuyền, nghe máy.

Điện thoại không kéo dài bao lâu, Tần Dương thính tai nghe lời nói của John.

-... ừ, được, buổi tối tôi sẽ trở lại xem... bọn họ vẫn không chịu buông bỏ sao... cái đám ngốc đó lẽ nào không biết làm như vậy sẽ khiến tất cả trở nên tồi tệ hơn sao? Bọn họ không có não à? Đừng hy vọng vào tôi, tôi không có hứng thú... Đúng vậy, các người đừng đến tìm tôi... Hắn thích cứ để hắn tranh giành... Được rồi, không cần khuyên nữa, đây là quyết định thận trọng của tôi... Không cần suy xét, cứ vậy đi!

John cúp điện thoại, đi trở về, đặt điện thoại lên bàn, vẻ mặt cau có, không còn vui vẻ như lúc trước.

Tần Dương do dự một chút, mở miệng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

John nở nụ cười nói:

- Không có việc gì, là điện thoại gọi từ gia đình, nói chút chuyện.

Hơi dừng lại, John cười xin lỗi:

- Có chút việc tôi cần trở lại xử lý một chút, sợ rằng chuyến đi câu cá hôm nay phải tạm ngừng.

Tần Dương cười thông cảm:

- Vậy thì trở về thôi, vừa lúc nhiệt độ không khí hơi cao, để con cá ngừ này ở đây e rằng sẽ biến chất, cần mang về đông lạnh, chứ không thì lãng phí.

John cười gật đầu, nói:

- Đúng rồi, đây là chiến lợi phẩm của chúng ta, không giống đồ mua bên ngoài, đúng là không thể lãng phí, huống chi hôm nay tôi bị con cá của cậu đả kích, cần bình tĩnh lại, vực dậy sĩ khí rồi lại thi đấu một trận với cậu!

Tần Dương cười nói:

- Hôm nay ăn may thôi.

John ra lệnh, thuyền câu cá biển quay về. Dọc đường đi tuy John vẫn trò chuyện vui vẻ với Tần Dương, nhưng hắn cảm giác trong lòng John đang mang theo cảm xúc đậm đặc.

Không chịu buông bỏ?

Hắn thích thì cứ để hắn tranh giành?

Tôi không có hứng thú?

Không cần tìm tôi?

Các chữ vụn vặt nổi lên trong đầu Tần Dương, dường như lắp ráp ra một câu chuyện không mới mẻ hay thậm chí là khá cũ kỹ.

Mỗi gia đình đều có khó khăn riêng.

Thoạt trông John gia cảnh ưu việt, mang theo hai vệ sĩ người tu hành, vợ đẹp, con gái đáng yêu, thoạt trông vô cùng hạnh phúc, nhưng vẫn có chuyện khiến hắn ta buồn phiền, có lẽ đây là nguyên nhân lúc trước hắn ta vô tình cảm thán.

- Tôi sẽ kêu nhóm Nina làm con cá này, sau đó đưa thịt đã sơ chế qua cho cậu.

Tần Dương cười nói:

- Nếu anh không chê thì hai nhà chúng ta mỗi người một nửa, nhiều như vậy, chúng tôi cũng không ăn hết.

John không khách sáo, cười nói:

- Tốt, vậy cảm ơn cậu!

Mọi người xuống thuyền, John mang theo vợ và con gái về biệt thự trước. Nhìn bóng lưng gia đình họ, Hàn Thanh Thanh nhẹ giọng nói:

- Xem bộ dạng thì dường như John tiên sinh gặp được phiền phức.

Tần Dương cười cười, vẻ mặt bình tĩnh:

- Con người sống trên đời có ai không gặp rắc rối?
Bình Luận (0)
Comment