Chương 1766: Sóng gió liên tục
- A!
Một tiếng kêu khẽ, Daisy đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn ngập kinh khủng, đôi mắt to long lanh tràn đầy sợ.
Tần Dương lập tức mở đèn, an ủi:
- Daisy, đừng sợ, chú là chú Tần đây, không sợ, chú ở đây, không ai có thể tổn thương con.
Hàn Thanh Thanh ngủ ở bên cạnh Daisy bị bừng tỉnh, xoay người dậy, vươn tay ôm cô bé, nhỏ giọng an ủi:
- Daisy, có dì Thanh Thanh đây, không sợ.
Daisy thấy rõ Tần Dương và Hàn Thanh Thanh, nét mặt kinh hoàng vơi bớt, ôm chặt Hàn Thanh Thanh, khóc rống.
Tần Dương và Hàn Thanh Thanh liếc nhau, thấy sầu lo trong mắt đối phương.
Xem phản ứng của Daisy thì e rằng đã nhìn thấy cảnh tượng cha mẹ bị hại, nên mới kinh khủng sợ hãi như vậy.
Chuyện này không tốt chút nào.
Daisy khóc một lúc mới tỉnh táo lại, bắt đầu kêu lên:
- Papa, mama, chú Quick đánh papa của con, mama ôm con chạy, rồi chú Quick đánh mama. Papa, mama, con muốn papa, mama!
Tần Dương nghe tiếng khóc la của Daisy, nỗi lòng rối bời, bó tay.
Tần Dương có thể đẫm máu chém giết với cường giả Siêu Phàm, nhưng đối mặt tiếng khóc của Daisy thì hoàn toàn chịu thua.
May mắn mấy ngày nay Hàn Thanh Thanh có kinh nghiệm dỗ con nít, cô lấy điện thoại ra, mở phim hoạt hình mà Daisy thích xem nhất, dỗ dành:
- Đó là chú Quick chơi với papa, mama của con, bọn họ cùng đi ra làm việc, cho nên nhờ chúng ta chăm sóc con, con xem phim hoạt hình nhé?
Con nít ngây thơ, Daisy năm tuổi tuy bị tình cảnh lúc trước hù sợ nhưng còn chưa hiểu được nhiều chuyện, được Hàn Thanh Thanh dỗ, cộng thêm bị phim hoạt hình hấp dẫn, thoáng chốc bị dời đi sức chú ý, ôm di động xem pim hoạt hình, không lâu sau cười khúc khích.
Tần Dương nhìn nụ cười trên mặt Daisy, trong lòng thở phào một hơi, cũng cảm giác càng chua xót.
Đứa bé còn nhỏ nên dễ lừa, sợ rằng lớn hơn một chút thì Daisy sẽ hiểu chuyện phát sinh trong đêm nay, dù sao con nít năm tuổi đã có thể ghi nhớ sự tình.
Còn nhỏ như vậy đã mất cha và mẹ.
Nhớ tiếng cười sang sảng của John, khuôn mặt tươi cười dịu dàng hiền thục của Linda, trong lòng Tần Dương dâng lên tức giận sắp tuôn trào.
Ehausen!
Điện thoại của Tần Dương bỗng reo chuông, hắn cầm lên xem, là dãy số nước ngoài xa lạ.
- A lô?
- Xin hỏi có phải là Tần Dương Tần tiên sinh không?
Tần Dương trầm giọng nói:
- Là tôi, ông là ai?
- Tôi là Vitas Joe, cha của John, ông nội của Daisy. Tôi mới nhận được điện thoại của cảnh sát, lấy được số điện thoại của cậu từ chỗ cảnh sát.
Tần Dương thở phào một hơi, giơ tay ra hiệu cho Hàn Thanh Thanh, hắn cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh, nhỏ giọng nói:
- Vitas tiên sinh, ông đã biết chuyện phát sinh đêm nay chưa?
Trong giọng nói già nua của Vitas chất chứa cơn giận không thể kiềm chế:
- Đúng vậy, tôi đã biết, nếu không nhờ Tần tiên sinh ra tay thì e rằng mạng sống của Daisy cũng không giữ được.
Tần Dương khẽ ừ, không đề cập Ehausen, dù sao chỉ nói chuyện qua điện thoại, không thích hợp nói việc này, hơn nữa đối phương tự xưng nhưng hắn không chắc có đúng là người thật.
- Chúng tôi là hàng xóm, tôi tự nhiên không thể khoanh tay ngồi nhìn. Thật có lỗi, không ai đoán trước được Quick làm phản, cho nên tôi cũng không có biện pháp ngăn trở bi kịch này phát sinh.
Giọng của Vitas trầm hơn:
- Tôi sẽ điều tra việc này, con trai và con dâu của tôi không thể chết vô ích!
Tần Dương vẫn không nhắc đến Ehausen, trầm giọng nói:
- Daisy ở chỗ của tôi, lúc sắp chết Linda nhờ tôi giao Daisy cho ông, khi nào ông đến?
- Làm phiền Tần tiên sinh chăm sóc cháu gái của tôi một lúc, ngày mai tôi sẽ bay tới bằng chuyến bay sớm nhất!
Tần Dương thở phào một hơi:
- Tốt, khi nào đến thì liên hệ với tôi.
- Được!
Tần Dương hơi tạm dừng:
- Tiên sinh có muốn nói chuyện với cô bé không?
- Con bé đang làm gì?
Tần Dương trả lời:
- Lúc trước cô bé bị Quick đánh ngất, mới tỉnh lại không lâu. Cô bé nhìn thấy cảnh tượng cha mẹ bị giết, sợ đến khóc, được chúng tôi dỗ, giờ đang xem phim hoạt hình.
- Ài, vậy để con bé tiếp tục xem đi, tôi không quấy nhiễu, con bé và tôi không tiếp xúc nhiều. Ngày mai tôi sẽ đến!
- Được!
Tần Dương cúp máy, trở lại bên giường, Hàn Thanh Thanh ngước mắt dò hỏi.
Tần Dương đi tới bên cạnh Hàn Thanh Thanh, nhỏ giọng kể lại nội dung điện thoại. Hàn Thanh Thanh cũng thở phào một hơi, giây sau lại nghĩ tới cái gì, nhỏ giọng nói:
- Ehausen Joe đó chắc cũng là người của gia tộc bọn họ, có lẽ là nội đấu gia tộc dẫn đến truy sát, giao Daisy trở về có khi nào... ?
Tần Dương nghe hiểu lời của Hàn Thanh Thanh, nhỏ giọng giải thích:
- Trong điện thoại anh không nói chuyện Ehausen, chờ Vitas đến anh sẽ nói trực tiếp. Trừ phi ông ta có thể bảo đảm an toàn cho Daisy thì anh mới giao Daisy cho ông ta, anh cũng muốn nhìn xem ông ta xử lý chuyện này như thế nào.
Hàn Thanh Thanh nhíu mày hỏi:
- Lỡ như ông ta không có biện pháp bảo đảm an toàn của Daisy thì sao? Hoặc không làm gì được Ehausen thì sao? Dù gì anh không để lại người sống, Ehausen có thể chối cãi.
Mắt Tần Dương lóe tia sáng sắc lạnh:
- Nếu vậy thì anh sẽ giúp ông ta một phen, dù nói thế nào, chỉ cần không thể bảo đảm an toàn của Daisy thì anh sẽ không giao cô bé ra, cùng lắm anh dẫn bé về Trung Quốc.
Hàn Thanh Thanh lo lắng nói:
- Vitas chung quy là người giám hộ của Daisy, nếu ông ta muốn mang Daisy đi thì anh cũng đâu làm gì được?
Tần Dương trầm ngâm giây lát ngước đầu lên nói:
- Mặc kệ như thế nào, nói chuyện trước đã. Nếu ông ta không có năng lực mà kiên trì muốn mang đi Daisy, cùng lắm thì anh dẫn người đi qua lặng lẽ xử lý Ehausen!
Hàn Thanh Thanh biết trong nhà còn có cường giả Chí Tôn Lucian hoàn toàn nghe lệnh của Tần Dương, xử lý một người không phải vấn đề gì, dù sao trên cái thế giới này chỉ có cường giả Chí Tôn mới ngăn được cường giả Chí Tôn giết người, đối phó với người không phải cường giả Chí Tôn thì trừ phi bạn trốn đi, khiến người không tìm thấy, một khi bị tìm được thì đó là giờ chết của bạn.
- Được rồi, vậy thì nói chuyện rồi tính tiếp.
Daisy xem phim hoạt hình đến mệt mỏi, rất nhanh thiếp ngủ. Tần Dương và Hàn Thanh Thanh không định ra khách sạn, yên lặng chờ đợi ở trong này.
Chờ suốt một ngày, mãi đến trời tối Tần Dương vẫn không nhận được tin tức gì của Vitas.
Tần Dương thầm lấy làm lạ, bấm số điện thoại của Vitas.
- Anh là ai?
Điện thoại reo rất lâu mới có người nghe, giọng một người phụ nữ vang lên trong ống loa, âm thanh trầm thấp, có chút khàn.
Tim Tần Dương rớt một nhịp:
- Tôi tìm Vitas tiên sinh.
- Tôi là con gái của Vitas tiên sinh, Eliza, cha của tôi vì đã qua đời vì bệnh vào sáng hôm nay.