Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1763 - Chương 1774: Chống Cự Đồng Thuật

Chương 1774: Chống cự đồng thuật
 

Sắc mặt của Ehausen rốt cuộc hơi thay đổi.

Ehausen vì tính mạng của mình không ngại trả số tiền lớn, năm chục triệu hay một trăm triệu gã đều có thể trả, nhưng cuốn sổ tay liên lụy một bí mật lớn.

Không chỉ riêng vấn đề kho báu, đây còn là cơ sở hợp tác của Ehausen và gia tộc Cole Mohr, nếu không đạt thành hiệp nghị thì tương đương với gã lừa gạt gia tộc Cole Mohr, hậu quả vô cùng thê thảm.

Ehausen không sợ Tần Dương lấy cuốn sách đi, vì khi gã cầm lấy cuốn sổ tay thì đã chụp hình tất cả trang giấy, vì sợ làm mất cuốn sổ, nên dù hắn lấy sách đi cũng chẳng sao. Nhưng hiện giờ Tần Dương nói một câu đánh trúng tim đen.

Hắn biết chân tướng của cuốn sổ này!

Nỗi lòng Ehausen rối bời, nhưng gã chung quy không phải người bình thường, rất nhanh lùi lại một bước:

- Tần tiên sinh nói cái gì?

Tần Dương cười to bảo:

- Thần khí, chìa khóa, tôi cũng có hứng thú.

Ehausen biến sắc, giây sau nét mặt suy sụp nói:

- Được rồi, nếu Tần tiên sinh đã biết thì cứ lấy đi, cậu đã được đến hết thảy, vậy hãy thả tôi đi, tôi xem như không biết chuyện này, vẫn sẽ bồi thường năm mươi triệu, không, một trăm triệu dollar cho cậu!

Tần Dương cười cười:

- Tuy rằng tôi biết cuốn sổ này có liên quan với thần khí, nhưng tôi không phải John, cũng không là nhà lịch sử học, chưa chắc xem hiểu bút ký của anh ta, hay là ông trực tiếp nói cho tôi về nội dung bên trong?

Ehausen cắn răng nói:

- Chỉ cần Tần tiên sinh thả tôi ra thì tôi sẽ nói hết thảy cho cậu, nếu không thì đừng mơ biết một chữ nào từ miệng của tôi.

Tần Dương cười cười:

- Vậy sao?

Tần Dương đi tới trước mặt Ehausen, không chút do dự thi thố đồng thuật, chuẩn bị cưỡng bức thôi miên người này.

Một người khi còn tỉnh táo thì lời nói sẽ bị sai lệch vì các loại toan tính trong đó, cùng là một việc nhưng sẽ có nhiều phương thức nói ra. Nhưng trong tình huống bị thôi miên, người ta sẽ khai ra những gì nghĩ trong lòng, không nói dối được.

Ánh mắt của Ehausen dần mơ hồ, sắp trống rỗng mờ mịt thì gã bỗng hét chói tai, giật mình tỉnh lại, trán rịn mồ hôi, ánh mắt kinh hoàng nhìn Tần Dương như gặp quỷ.

Màu đen trong con ngươi của Tần Dương dần tan biến, trên mặt lộ nét kinh ngạc.

Ehausen cứng rắn chống cự lại đồng thuật của mình thôi miên!

Điều này chứng minh cái gì?

Rằng Ehausen cũng là một người có năng lực tinh thần vô cùng mạnh mẽ, người có năng lực tinh thần mạnh mẽ thì mới chống cự được công kích năng lực tinh thần của đồng thuật.

Năng lực tinh thần thường sẽ mạnh hơn theo thực lực dần tiến bộ, nhưng hiển nhiên Ehausen là thiên phú dị bẩm, có được năng lực tinh thần rất cao, nên mới cứng rắn chống đỡ đồng thuật được.

Đây là lần đầu tiên Tần Dương gặp chuyện đồng thuật vô hiệu vì bị người cưỡng bức chống cự, tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng hắn chấp nhận được, dù sao tuy ít người có năng lực tinh thần cao nhưng không có nghĩa là không có, bị mình đụng phải cũng là chuyện rất bình thường.

- Cậu muốn thôi miên tôi? !

Trán Ehausen ướt mồ hôi, hoảng hốt ngờ vực nhìn Tần Dương, ánh mắt kinh khủng, dù sao mặc kệ là ai, ngẫm lại mình suýt bị thôi miên thành thể xác không có linh hồn, có gì nói nấy không giấu giếm, thậm chí như con rối làm theo mệnh lệnh của người khác, có ai không thấy sợ?

Tần Dương đứng thẳng người, ánh mắt khôi phục bình thường, cười nói:

- Không ngờ ông có thể chống cự thôi miên của tôi, làm tôi hơi bất ngờ. Nhưng có rất nhiều biện pháp ép hỏi người, chưa chắc cần dùng thôi miên.

Ehausen con ngươi co rút:

- Cậu muốn làm cái gì?

Tần Dương cười nói:

- Nếu ông phối hợp một chút thì sẽ bớt chịu nhiều khổ không cần thiết, còn không nói thì e rằng ông sẽ nếm nhiều khổ hình mà mình không tưởng tượng được.

Ehausen cắn răng nói:

- Dù tôi nói thì cậu cũng sẽ giết tôi, vậy tại sao tôi phải nói ra?

Tần Dương gật đầu, xoay người nói với Hàn Thanh Thanh:

- Thanh Thanh, em ra bên ngoài chờ anh, chuyện kế tiếp chắc sẽ hơi máu me.

Hàn Thanh Thanh cắn môi, lắc đầu, nói:

- Ông ta giết vợ chồng John, vốn đáng chết, em không sợ!

Tần Dương bất đắc dĩ nói:

- Không cần khiến mình khó chịu.

Hàn Thanh Thanh vẫn cố chấp:

- Nếu em muốn bên anh thì chắc chắn phải trải qua nhiều chuyện, chẳng phải trước kia chúng ta cũng cùng nhau đối mặt giết chóc và máu tươi sao? Em không sợ!

Tần Dương bất đắc dĩ quay đầu, nhìn Ehausen:

- Được rồi, ông may mắn lắm, bạn gái của tôi muốn xem nên tôi sẽ không làm máu chảy đầm đìa, cho ông nếm cảm giác bị muôn vàn con kiến cắn vậy.

Tần Dương vỗ vài cái lên người Ehausen rồi lùi lại.

Ehausen hãi hùng nhìn Tần Dương:

- Cậu làm gì tôi?

Tần Dương cười nói:

- Ông chờ chút sẽ biết.

Rất nhanh, Ehausen cảm giác thân thể của mình khác lạ, dường như ngứa ngáy, giống như có con kiến bò trong người, loại cảm giác này càng lúc càng rõ ràng, dường như có muôn vàn con kiến chui vào người vậy.

Rất nhanh, loại cảm giác này trở thành đau nhói, dường như những con kiến này là loài ăn thịt, cắn từng miếng thịt trong người gã.

Ehausen đổ mồ hôi như tắm, quần áo ướt sũng nước, toàn thân nổi gân xanh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm như dã thú.

Ehausen giãy giụa kịch liệt, muốn vùng thoát trói buộc trên người, nhưng bị thi thố thuật phong linh thì gã chỉ là một người thường, căn bản không cách nào tránh thoát dây thừng trói tay chân.

- Tôi nói! Bỏ qua cho tôi, tôi nói hết...

Tần Dương lại chờ một lúc mới cởi bỏ kinh mạch phong kín trên người Ehausen, để máu lại lưu thông bình thường.

Cơ thể căng cứng của Ehausen thoáng chốc xụi lơ như đống bùn nhão, như bị đánh gãy cột sống. Gã chảy mồ hôi ròng ròng, thở hồng hộc, như con cá bị ném lên bờ hấp hối.

Tần Dương ngồi xổm người xuống, huơ huơ cuốn sổ tay:

- Thứ viết bên trong kết quả là cái gì? Hay nói đơn giản là thứ đó nằm ở đâu?

- Ở Châu Phi, Vallat.

Tần Dương cười nói:

- Vallat? Dù là quốc gia nhỏ Châu Phi thì nó chung quy là một nước, không có tọa độ cụ thể hoặc thứ gì làm dấu hiệu chắc rất khó tìm.

Ehausen mới chịu khổ xong, dù chết cũng không muốn nếm thống khổ khó chịu kia nữa.

- Trang cuối cuốn sổ có một tọa độ, chắc là suy luận cuối cùng của John, nhưng tôi không xác định có thể tìm được hay không.

Tần Dương giở trang cuối ra, đúng là có một tọa độ, còn là hình vẽ tay hơi lạ, bên cạnh toàn viết mấy dấu hỏi, dường như bản thân John cũng thầm nghi hoặc.

Tần Dương đang định hỏi kỹ hơn thì bên ngoài vang tiếng bước chân dồn dập, giọng của Brewer từ ngoài cửa vọng vào:

- Ông chủ, có ba chiếc xe đang lái tới chỗ chúng ta.
Bình Luận (0)
Comment