Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1762 - Chương 1773: Tôi Nguyện Ý Trả Giá Lớn

Chương 1773: Tôi nguyện ý trả giá lớn
 

Tần Dương không giấu khuôn mặt thật của mình, bởi vì hắn căn bản không định cho Ehausen sống, dù gặp trục trặc bất ngờ gì thì hắn còn có thủ đoạn khác.

Ví dụ như thuật châm cứu tỏa hồn.

Ehausen ngồi trên một cái ghế, bị một cái túi đựng rác màu đen bịt đầu, gã đang quay đầu qua lại lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Hai tay hai chân của Ehausen bị cột vào ghế, hiển nhiên gã bị trúng thuật phong linh, chứ không thì một cái ghế, một sợi dây tầm thường sao mà trói được gã?

Tần Dương ra hiệu cho Vinylon, Brewer ra ngoài sân canh chừng, hắn bước tới trước mặt Ehausen, trực tiếp giật túi đen bịt đầu gã ra.

Ehausen hơi híp mắt, sau đó thấy rõ ràng Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đứng trước mặt mình, mắt lộ tia khiếp sợ.

- Tần Dương! Là cậu!

Tần Dương tùy tay kéo cái ghế đặt dựa vào tường, chỉ vào Hàn Thanh Thanh:

- Em ngồi ở đây.

Hàn Thanh Thanh lên tiếng, đi đến bên cái ghế, ngồi xuống, lóe tia sáng hơi hưng phấn.

Hàn Thanh Thanh đã cùng Tần Dương trải qua nguy hiểm, một lần ở núi Kim Phật, một lần ở Hải Thượng, một lần thám hiểm ở nước Anh. Nhưng những lần gặp nạn đều là bị động, cô chưa từng tham dự một số hành động do Tần Dương chủ động làm, đây xem như lần đầu tiên.

Tần Dương dàn xếp Hàn Thanh Thanh xong ung dung quay đầu, đứng ở trước mặt Ehausen, cười nhe hàm răng trắng:

- Bất ngờ lắm sao?

Ehausen nghi ngờ nhìn Tần Dương, gã không hiểu tại sao hắn xuống tay với mình, càng không ngờ trong tay hắn có sức mạnh dữ dội như vậy.

Ehausen rất rõ ràng thực lực khủng bố của ông lão tên Will đi theo mình, đó là sức chiến đấu lớn nhất mà gia tộc Cole Mohr phái đến cho mình, giúp mình dẹp hết người có gan phản kháng. Nhờ Will hiệp trợ nên mình mới thuận lợi giết đám người chống đối và tiếp quản gia tộc.

Ehausen thấy tận mắt Will bị một ông già tóc bạc đấm gục trong vòng một cú đấm, thật sự gục xuống, như con rắn bị đánh gãy xương, hoặc là con chó bị gãy sống lưng. Ở trước mặt ông già tóc bạc này thì Will không có đường cống cự, như con nít ba tuổi đối diện một người đàn ông trưởng thành vạm vỡ.

Will là cường giả Thông Thần vậy mà bị người một đấm đánh ngã, điều này chứng minh cái gì?

Đáp án là duy nhất là...

- Tần tiên sinh, chúng ta không thù không oán, tại sao cậu ra tay với tôi? Có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không?

Tần Dương cười nói:

- Không có hiểu lầm, từ giây phút ông thu mua Quick giết chết vợ chồng John thì trong chuyện này đã không tồn tại hiểu lầm.

Ánh mắt Ehausen thay đổi, gã không ngờ Tần Dương biết bàn tay đen sau màn thu mua Quick là mình, nhưng lúc trước hắn không đề cập chuyện này.

Ehausen không cố cãi lại, bởi vì gã biết đối phương nếu dám xuống tay với mình đã nói lên có nắm chắc, sớm có sắp xếp, không phải mình tốn nước miếng cố chối rằng không phải hung thủ thì sẽ được tha cho.

- Đúng, tôi thu mua Quick. Không, nói chính xác ra thì Quick vốn là người của tôi, tôi qua một vài con đường cố ý đặt hắn ở bên cạnh John. Hắn không phản bội John, bởi vì từ đầu tới đuôi hắn đều là người của tôi.

Tần Dương nhướng chân mày, hắn ngược lại không ngờ tới điều này:

- Quick đã theo John hai năm đúng không?

- Hai năm ba tháng.

Ehausen trả lời nhanh gọn:

- Tôi sắp xếp việc này nên nhớ rõ ràng.

Tần Dương gật đầu, không rối rắm vấn đề này:

- Ông rất có thủ đoạn và thấy xa, sớm gài đinh bên cạnh John.

Ehausen trả lời thản nhiên:

- Chỉ cần John còn sống thì tôi không cách nào ngồi trên vị trí chủ nhà, vì đạt được mục tiêu, nếu không tuyệt tình mạnh tay một chút thì sẽ là loại người bị giẫm ở dưới chân. Được làm vua thua làm giặc, dựa vào thủ đoạn của mình mà thôi. Tôi nghe nói Tần tiên sinh làm hàng xóm nửa tháng với vợ chồng John, cậu ra tay đối phó tôi bởi vì tình cảm nửa tháng với hắn?

Tần Dương hơi bội phục Ehausen, người này đúng là loại người có thể làm việc lớn, tuyệt tình độc ác, hơn nữa bình tĩnh, trong hoàn cảnh như vậy vẫn không hoảng loạn, nói chuyện rành mạch, có trật tự, chuyện đã làm ra không cố chối. Hoặc có lẽ Ehausen biết không chối được nên không tốn nước miếng làm gì.

- Đúng vậy!

Tần Dương trả lời dứt khoát, nếu Ehausen đã thẳng thắn thì hắn không ngại nói trắng ra.

- Tôi đã nói với xác chết của vợ chồng John rằng sẽ báo thù cho họ, giúp họ chăm sóc tốt cho Daisy.

Ehausen nhíu mày, trầm ngâm vài giây nói:

- Nếu tôi sớm biết John là bạn của Tần tiên sinh thì có lẽ tôi sẽ không chọn dùng cách này. Nhưng hiện giờ John đã chết, dù Tần tiên sinh giết tôi thì John cũng không thể sống lại, hay là vậy đi, tôi rất tôn trọng hữu nghị giữa Tần tiên sinh và John, tôi nguyện ý trả giá lớn cho điều này, và cam đoan với Tần tiên sinh cho Daisy vui vẻ lớn lên trong gia tộc, tựa như công chúa, không ai có thể khi dễ cô bé, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì Tần tiên sinh cứ hỏi tội tôi.

Tần Dương hơi híp mắt mỉa mai nhìn Ehausen:

- Giá lớn?

- Đúng vậy, giá lớn!

Ehausen trả lời chém đinh chặt sắt:

- Tôi biết dùng tiền bạc đo đếm hữu nghị là một loại khinh nhờn, nhưng việc đã đến nước này, đây là thành ý lớn nhất mà tôi có thể trả, năm chục triệu đồng Euro, Tần tiên sinh tha cho tôi một mạng, như thế nào?

Dường như lo lắng Tần Dương trực tiếp từ chối, Ehausen bổ sung thêm:

- Tần tiên sinh có bối cảnh mạnh mẽ, hơn nữa còn có thể khiến cường giả Chí Tôn làm việc cho cậu, miễn là tôi không bị hỏng não thì về sau quyết sẽ không tìm cậu gây chuyện, nên cậu không cần lo chuyện về sau.

Tần Dương cười nói:

- Ông rất có quyết đoán.

Không ngờ Ehausen còn cười được:

- Tôi nói rồi, được làm vua thua làm giặc. Thực lực của Tần tiên sinh càng mạnh, thủ đoạn càng cao, tôi thua thì phải nhận thua, sống mới có cơ hội lại đứng lên, không có gì phải cố đấm ăn xôi, đây là nguyên tắc trước giờ của tôi.

Tần Dương không trả lời, xoay người vẫy tay với Tư Đồ Hương, cô đặt một cuốn sổ tay bìa màu xám đen vào tay hắn.

Ehausen nhìn động tác của Tần Dương, ánh mắt hơi thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn.

Tần Dương chú ý nét mặt Ehausen biến đổi, hắn huơ cuốn sổ tay, cười khẽ:

- Xem ra ông rất để ý cuốn sổ tay này?

Ánh mắt của Ehausen thoáng chốc bình thường trở lại, mỉm cười nói:

- Đó là cuốn sổ tay của John, hắn là nhà lịch sử học, thích khảo cổ, bên trong đều là bút ký của hắn. Trong đó có ghi một bí sử mấy trăm năm trước của Thụy Điển, tôi vốn muốn dùng nó làm chút chuyện, nếu Tần tiên sinh có hứng thú thì cứ lấy đi.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Ông lợi hại hơn Romare nhiều, khi Romare nói dối sẽ hơi thay đổi sắc mặt, còn ông nói dối thì mắt hơi lấp lóe, bộ dạng đặc biệt chân thành, nếu không phải tôi đã biết chân tướng, có lẽ bị ông dắt mũi.
Bình Luận (0)
Comment