Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1765 - Chương 1776: Cậu Cũng Định Chen Chân Vào?

Chương 1776: Cậu cũng định chen chân vào?
 

- Được, các người có thể mang hai người đi, nhưng phải cho tôi một thời hạn.

Ông già tóc bạc trả lời sảng khoái:

- Ba tháng đi, sau ba tháng, mặc kệ cậu đối phó với hắn thế nào thì gia tộc Cole Mohr chúng ta đều sẽ không nhúng tay.

Tần Dương cũng sảng khoái gật đầu:

- Được, quyết định vậy đi!

Tần Dương ngoái đầu kêu lên:

- Vinylon, dẫn hai người kia ra!

Vinylon một tay xách Will, tay kia túm Ehausen đi ra cửa, buông họ xuống đất trống đằng trước Tần Dương.

Ehausen thấy rõ đám người ở phía trước, ánh mắt thoáng chốc hưng phấn lên:

- Gusteau lão gia, người tự mình đến à, vô cùng cảm ơn!

Ông già tóc bạc Gusteau vẻ mặt thản nhiên nói:

- Đi theo chúng ta, tạm thời Tần Dương sẽ không làm khó anh.

Ehausen cau mày, gã hiểu ý nghĩa hai chữ tạm thời trong câu nói của Gusteau:

- Lão gia, bọn họ bây giờ mới có vài người, tại sao không...

Gusteau lạnh lùng nói:

- Chuyện này không liên quan đến anh, nếu anh không muốn đi theo chúng ta thì có thể ở lại.

Nghe Ehausen đổi giọng Ehausen liền thay đổi sách lược:

- Không, tôi đương nhiên đi theo các người, nhưng cuốn sổ quan trọng kia nằm trong tay hắn...

Ánh mắt Gusteau thay đổi, chuyển sang nhìn Tần Dương:

- Tần tiên sinh, xin hãy trả lại cuốn sổ tay, đó là vật quan trọng hợp tác giữa gia tộc Cole Mohr chúng ta và Ehausen, không thể thiếu nó.

Tần Dương cười cười, nhưng không lấy cuốn sổ ra, ngược lại mỉm cười nói:

- Trong hiệp định vừa rồi của chúng ta hình như không có điều kiện này?

Giọng của Gusteau càng lạnh:

- Tần tiên sinh, chuyện này không thương lượng được!

Tần Dương ngẫm nghĩ:

- Như vậy đi, tôi cũng hứng thú với thứ này, chắc không ngại tôi chụp vài tấm nghiên cứu chứ?

Gusteau lạnh lùng hỏi:

- Cậu cũng định chen chân vào?

Tần Dương cười nói:

- Nghiên cứu thôi.

Gusteau hơi hếch cằm:

- Nếu ta nói không được thì sao?

Tần Dương không lùi bước, bình tĩnh nói:

- Tôi biết hiện tại bên tôi không đông người bằng các vị, nếu đánh nhau thì chắc chắn không đánh lại. Nhưng ông cũng biết sau lưng tôi có người, không khó cử ra hai, ba cường giả Chí Tôn. Dù các người hiện tại có năng lực giết chúng tôi thì các người cũng sẽ phải đối mặt với trả thù.

Ánh mắt của Gusteau càng sắc lạnh, dường như giây tiếp theo sẽ ra tay, dù sao uy hiếp một cường giả Chí Tôn là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Tần Dương không lùi bước, trực diện ánh mắt của Gusteau, vẻ mặt bình tĩnh.

Lucian đứng cạnh Tần Dương thì vẻ mặt hồn nhiên, nhưng Vinylon, Tư Đồ Hương đứng đằng sau, cùng với Brewer và Hàn Thanh Thanh ở trong nhà thì ướt mồ hôi lạnh, trái tim treo cao.

Không khí như đông lại, ánh mắt mọi người tập trung vào Gusteau, chờ đợi phản ứng của người này.

Lùi một bước hay bùng nổ?

Vài giây sau, mọi người như trải qua mấy thế kỷ im lặng, Gusteau bỗng giãn nét mặt, gật đầu nói:

- Được, chụp đi!

Ehausen ở bên cạnh dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng ngậm miệng lại, bởi vì gã không có bất cứ quyền lên tiếng trong chỗ này.

Phe Tần Dương hay bên gia tộc Cole Mohr đều có một vị cường giả Chí Tôn trấn giữ, Ehausen là phe yếu nhất, còn bị bắt giữ thì làm gì có tư cách nói chuyện?

Tần Dương móc di động ra, ung dung chụp tất cả trang giấy trong cuốn sổ tay, rồi mới ném trả lại cho Ehausen.

Tuy rằng có chút tiếc nuối, có lẽ còn một số bí mật chưa hỏi ra, nhưng giờ này khắc này đã không kịp.

May mà đã chụp lại bút ký, trở về nghiên cứu từ từ vậy.

Nếu Tần Dương đã có hứng thú thì tự nhiên muốn chen chân vào, còn về kết quả cuối cùng thì cứ kệ nó, chen chân vào đã, hắn rất hứng thú với thanh kiếm có thể lơ lửng, hứng thú còn nhiều hơn kho báu kia.

Ehausen lấy lại cuốn sổ, người của gia tộc Cole Mohr không ở lại lâu hơn, mang theo Will và Ehausen chuẩn bị đi.

Tần Dương quay đầu nói:

- Đi thôi, chúng ta cùng về nào, ghé gia tộc Joe trước, đón Daisy ra đã.

Nếu đã vạch trần thân phận thì Tần Dương và Hàn Thanh Thanh sẽ không ở trong gia tộc Joe nữa. Hai người không lo lắng an toàn của Daisy vào lúc này, nhóm mình còn ở đây, ai dám xuống tay với Daisy? Chẳng khác nào muốn chết.

Trở về gia tộc Joe, đám người Tần Dương đón Daisy, sau đó chọn một khách sạn năm sao trong thành phố để ở lại.

Tần Dương còn phải nghiên cứu cuốn sổ tay một chút, có thể đoán trước là gia tộc Cole Mohr mang về Ehausen, rất nhanh sẽ lên đường dò tìm kho báu, vì bây giờ có thêm mình làm đối thủ cạnh tranh, bọn họ không thể nào không vội vàng.

Dàn xếp xong xuôi, Tần Dương lấy cuốn sổ tay ra cẩn thận xem, phát hiện ghi chép trong cuốn sổ tỉ mỉ đến bất ngờ, hoặc nên nói có nhiều tư liệu văn hiến được trích lời và chỉnh lý, cuối cùng thông qua suy nghĩ và tính toán của mình ra một kết luận.

Tần Dương mù mờ về lịch sử và tính toán, nhưng xem bút ký này vẫn có cảm giác dễ hiểu.

Không ngờ John giỏi như thế, hắn ta chưa từng nhắc tới việc này, luôn nói mình là người làm ăn.

Hàn Thanh Thanh cũng đang nhìn, hai người cùng xem xong, cô nhìn Tần Dương ra chiều suy tư, dò hỏi:

- Anh định làm sao?

Tần Dương nghiêng đầu cười nói:

- Anh định đi xem.

Hàn Thanh Thanh hỏi:

- Hôm nay người của gia tộc Cole Mohr lùi bước nhưng không có nghĩa là gặp nhau trong Châu Phi thì họ vẫn sẽ lùi bước, nếu thật sự tìm được thứ kia mà anh tham dự cướp đoạt, rất có thể bọn họ sẽ xuống tay với anh.

Tần Dương đồng ý với lời của Hàn Thanh Thanh:

- Đúng vậy, cho nên lần này anh định đi với Lucian, nếu thật sự gặp được nguy hiểm, đánh không lại thì hai người bỏ chạy. Sức lực của Lucian rất lớn, dư sức cõng anh bỏ chạy.

Hàn Thanh Thanh biết khi nào Tần Dương quyết định thì sẽ không sửa đổi nữa, cô đề nghị:

- Chuyện này nhìn qua dường như liên quan thần khí, kho báu gì đó, anh có muốn mời sư công của anh hoặc Dương lão gia ra mặt, tăng thêm sức mạnh không?

Tần Dương do dự một chút lắc đầu nói:

- Thôi, việc này còn chưa biết là thật hay giả, kiếm bay, em cảm thấy nó có thật sao? Anh thì thấy hơn năm mươi phần trăm là cách nói phóng đại trong những tư liệu văn hiến cổ đại. Như trong sách cổ của nước chúng ta miêu tả nhiều chuyện thời xưa cũng tràn ngập khoa trương, việc chưa xác định thì đừng làm phiền bọn họ, chỉ mình anh và Lucian đi xem, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy.

Hàn Thanh Thanh khẽ hỏi:

- Vậy bao giờ anh đi?

- Chắc ngày mai, đưa các người lên máy bay về Trung Quốc rồi anh và Lucian sẽ bay thẳng đến Vallat.
Bình Luận (0)
Comment