Chương 1777: Núi Thần
Vallat nằm ở trung bộ Châu Phi, là một nước nhỏ, không quá thái bình, dù sao Châu Phi có nhiều quốc gia chìm trong chiến loạn lâu năm.
Tần Dương và Lucian đáp xuống một sân bay nhỏ xíu, mua một chiếc xe bán tải, lại mua nhiều vật tư, bao gồm nước, lều, lương khô thậm chí hoa quả.
Mua mấy thứ này là vì trước khi đến Tần Dương đã điều tra tọa độ cuối cùng mà John ra kết luận, nó nằm trong rừng rậm nguyên thủy, phạm vi mấy trăm km đều là rừng nguyên thủy.
Hai người Tần Dương phải đi qua rừng nguyên thủy mới đến nơi được, may mắn hắn và Lucian đều là người tu hành thực lực mạnh mẽ, dù đi xuyên rừng nguyên thủy thì chỉ cần chú ý cẩn thận một ít, cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Loài rắn hay thú dữ cực kỳ nguy hiểm với người thường thì chẳng thể uy hiếp đến hai người.
Tần Dương tìm một vòng trong thành phố nhỏ gần rừng rậm nhất, tìm được một người địa phương Bath làm phiên dịch, tuy Bath nói tiếng Trung hơi ngọng nghịu nhưng chung quy có thể giao lưu bình thường.
Mang theo Bath là vì Tần Dương suy xét chỗ này thuộc về Vallat, nếu thật sự tồn tại di tích cất chứa thần khí thì có lẽ sẽ dính dáng đến ngôn ngữ địa phương hoặc thứ khác, chung quy nên chuẩn bị mọi thứ, cẩn thận là trên hết.
- Chúng tôi muốn đi khu vực trung tâm rừng nguyên thủy này, tìm một thanh kiếm, nghe nói kiếm có thể bay...
Tần Dương chưa nói hết câu Bath đã trợn to mắt hỏi:
- Các người muốn đi núi Thần?
Tần Dương mắt sáng ngời:
- Núi Thần?
Bath gật đầu, nói:
- Đúng rồi, chỗ chúng tôi lưu truyền một truyền thuyết, chính giữa rừng nguyên thủy có một ngọn núi, trên núi có một vị thần ở lại, là một ngọn núi Thần. Mỗi năm vào mùa cố định sẽ có nhiều người đi dâng hương, cầu xin thần linh phù hộ.
Tần Dương hỏi tới:
- Vậy các ngươi có ai nghe nói thanh kiếm biết bay không?
Bath lắc đầu nói:
- Chưa nghe nói qua, thật ra tôi cũng không rõ tại sao ngọn núi kia được xưng là núi Thần, tóm lại xưng hô núi Thần đã có mấy trăm năm, có lẽ là trước kia có người gọi như thế, rồi sau này mọi người kêu theo.
Tần Dương gật đầu, nói:
- Được rồi, vậy anh hãy mang chúng tôi đi ngọn núi Thần kia, tôi sẽ trả thù lao dày cho anh, mười ngàn dollar được chứ?
Bath mắt sáng ngời, vội vàng gật đầu:
- Được, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ mang các người thuận lợi lên núi Thần. Nhưng các người nhớ đừng làm gì gây chú ý.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Tại sao không thể gây chú ý?
Bath nhỏ giọng giải thích:
- Người địa phương ở đây đều cho rằng đó là núi mà thần ở lại, phù hộ mọi người, sao có thể để người thường leo lên, lỡ như chọc giận thần linh thì làm thế nào?
Tần Dương cười hỏi:
- Vậy anh không sợ sao?
Bath nhe răng cười, vẻ mặt hơi đắc ý:
- Tôi là người đã đi ra ngoài trải đời, làm gì có thần, nếu thật sự có thần phù hộ chúng tôi thì đất nước chúng tôi đã không có nhiều tai nạn như vậy.
Tần Dương buồn cười, lòng vòng cả buổi thì ra Bath là người theo thuyết vô thần.
Nhưng ngẫm lại cũng bình thường, Bath biết hai thứ tiếng, ăn mặc hơi khác với người địa phương, người ta đã từng trải, không như mấy thổ dân chưa trải đời!
- Được rồi, vậy anh đi theo chúng tôi.
Bath có chút lo lắng hỏi:
- Chỉ có ba chúng ta à? Trong rừng rậm vô cùng nguy hiểm, hơn nữa nơi này không chỉ có một chủng tộc, nếu gặp được chủng tộc khác, đối phương sẽ không bỏ qua cho chúng ta, chém giết tranh đấu giữa các chủng tộc là chuyện thường ngày.
Tần Dương cười nói:
- Anh yên tâm, chúng tôi rất lợi hại.
Tần Dương tùy tay chỉ một cái, bắn ra cương khí, tảng đá cứng rắn dưới đất chớp mắt thủng một lỗ nhỏ.
Bath thấy cảnh đó thì hút ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về hướng Tần Dương càng kính sợ.
- Đi thôi!
Ba người Tần Dương lái xe bán tải đi hướng rừng rập.
...
Cùng lúc đó, đám người Ehausen, Gusteau cũng đáp xuống sân bay nhỏ cũ kỹ của Vallat, một người đàn ông trung niên lặng lẽ đi ra rồi nhanh chóng trở về.
- Tôi dùng tiền mua chuộc nhân viên công tác ở đây, bọn họ đã tra giúp chúng ta, Tần Dương đến đây lúc giữa trưa, có cường giả Chí Tôn Lucian đi cùng.
Ehausen hơi sốt ruột nói:
- Tốc độ của tên này thật nhanh, chúng ta phải cố gắng nhanh chóng tăng tốc độ đuổi theo bọn họ mới được!
Một người đàn ông trung niên đứng cạnh Gusteau cười nói:
- Dù bọn họ lái xe từ đây đi chỗ đó cũng phải mất một, hai ngày, bên mình thuê một chiếc máy bay trực thăng cỡ lớn của PMC đưa chúng ta thẳng đến khu vực giữa rừng, chắc chắn sẽ đến trước bọn họ.
Ehausen gật đầu, nói:
- Mang theo một dân bản xứ, có lẽ sẽ cần đến họ.
- Không thành vấn đề.
Ehausen quay đầu, nhìn Gusteau:
- Lão gia, nếu nhóm Tần Dương tìm được chỗ kia, thậm chí cùng chúng ta tìm được thanh kiếm kia thì chúng ta làm thế nào?
Gusteau thản nhiên nói:
- Tùy vào sức mình, ai cướp được thì là của người đó, ai ngăn cản trước mặt ta thì tự nhiên là kẻ địch của ta.
Ehausen còn muốn hỏi kỹ hơn, xem Gusteau có giết Tần Dương hay không, nhưng gã do dự một chút, cuối cùng không mở miệng.
Ehausen cũng nhìn ra Gusteau chỉ muốn tìm thanh kiếm kia, tức là chiếc chìa khóa đến kho báu, không mong muốn kết thù sâu với Tần Dương. Xét cho cùng thì lai lịch của Tần Dương hơi lớn, nếu không cần thiết, dù là gia tộc Cole Mohr mạnh mẽ cũng không muốn đắc tội Tần Dương, tương tự, hắn cũng giữ kính ý nhất định với gia tộc Cole Mohr.
Đây là hiệu quả mà cường giả Chí Tôn mang đến.
Hiệu quả trực tiếp không cách nào bỏ qua.
Bọn họ đã đặt trước một chiếc rất nhanh, một đám người ngồi trên máy bay trực thăng bay hướng thành phố nhỏ gần dãy núi nhất. Bọn họ sẽ bổ sung vật tư tại đây, rồi bay thẳng đến khu vực giữa rừng rậm, nhảy dù xuống chỗ gần vị trí muốn đến.
Trong rừng rậm, ba người Tần Dương đang đi thì chợt nghe tiếng ầm ầm từ trên cao. Tần Dương thoăn thoắn lên ngọn cây to, thấy một chiếc máy bay trực thăng từ xa bay vào rừng sâu.
Tần Dương nhíu mày, tuy không biết ai ngồi trên máy bay trực thăng nhưng trực giác nói cho hắn đó là người của gia tộc Cole Mohr và Ehausen.
Bọn họ chọn cách nhảy dù máy bay trực thăng, tốc độ sẽ nhanh rất nhiều.
Giành xuất phát trước ngược lại bị tuột về phía sau.
Xem ra phải tăng tốc.
Tần Dương rơi xuống đất, nói với Lucian:
- Lucian, ông cõng Bath, chúng ta phải tăng tốc độ, có người giành đến trước, nếu đi muộn thì e rằng không có cháo mà húp.
Bath trợn to mắt hỏi:
- Là máy bay trực thăng à? Bọn họ cũng đi tìm thứ mà anh nói?