Chương 1778: Nhanh chân đến trước
- Đúng vậy, mục tiêu của chúng tôi giống nhau, tôi và bọn họ là đối thủ.
Tần Dương trả lời thản nhiên, cũng sửa sang lại balô của ba người, vứt bỏ nhiều thứ có thể bỏ lại, chỉ mang theo cái máy nhỏ có thể đo phương hướng cụ thể của mình, một ít lương khô và nước, đèn pin cường lực, một lều trại gấp gọn.
Bath nói:
- Trước kia cũng có nhiều đội thám hiểm đi núi Thần, nhưng đều tay trắng trở về, thứ các người muốn tìm chưa chắc thật sự tồn tại.
Tần Dương nghiêng đầu hỏi:
- Từng có đội thám hiểm đi núi Thần?
Bath cười nói:
- Đúng vậy, tuy Vallat là quốc gia nhỏ lạc hậu của Châu Phi nhưng chung quy vẫn có nhiều người nước ngoài đến. Có người đến đây, nghe về truyền thuyết của núi Thần nên sinh ra hứng thú với ngọn núi. Có người có lẽ xem văn hiến cổ đại gì đó, đến tìm núi Thần. Mấy năm nay nhiều nhóm người lục tục đến, nhưng chưa nghe nói có ai tìm được gì, đều tay trắng trở về.
Tần Dương nheo mắt hỏi:
- Văn hiến cổ đại?
Bath gật đầu, nói:
- Tôi sống ở đây đã lâu, vì dính dáng đến núi Thần nên hiểu biết nhiều một chút, đặc biệt là mấy năm trước, còn có mấy nhà thám hiểm thuê một đội ngũ lính đánh thuê và nhiều dân bản xứ đi núi Thần. Vì núi Thần là vùng đất thần thánh của chúng tôi, dân bản xứ phát sinh xung đột với bọn họ, đội ngũ lính đánh thuê còn nổ súng bắn chết mấy người địa phương. Việc này lúc bấy giờ ồn ào lắm, rất nhiều người đều biết.
Tần Dương chưa nói gì thì Bath đã đắc ý nói tiếp:
- Có lẽ trên núi Thần thật sự có thần bảo hộ chúng ta, sau đó đám lính đánh thuê cùng hung cực ác kia gặp nạn trên núi Thần. Nghe nói thần linh phẫn nộ, trời sụp đất nứt, những người kia chết trên núi Thần.
Tần Dương thầm giật mình, ngoài miệng nói đùa:
- Chẳng phải anh không tin có thần sao?
Bath xòe hai tay:
- Ai biết được, dù sao tôi chưa gặp bao giờ.
- Ừ, chúng ta đi thôi!
Tần Dương sửa sang lại đồ đạc, cùng Lucian chạy nhanh trong rừng. Cơ bắp toàn thân Lucian như làm bằng sắt thép, những bụi gai độc không thể đâm rách da thịt của người này, hắn ta giống như một chiếc máy ủi đất, trực tiếp ầm ầm đẩy qua, tốc độ siêu nhanh.
Tần Dương theo phía sau Lucian, vừa chạy nhanh vừa nhớ lại lời nói của Bath.
Núi Thần chắc là điểm đến của chuyến đi, cũng là nơi giấu thần khí. Nhưng hiển nhiên không chỉ có những người mạo hiểm như mình và Ehausen theo dõi nơi này, theo như lời Bath thì đã có nhiều đội thám hiểm đi tới đi lui. Gác sang bên những người thám hiểm nghe dân địa phương kể về truyền thuyết núi Thần, đơn thuần muốn đi chiêm ngưỡng ngọn núi và tìm thần linh, đội thám hiểm mang theo đội ngũ lính đánh thuê tuyệt đối không chỉ vì tìm thần.
Tất cả manh mối mà John tìm đều đến từ các loại sách cổ văn hiến cùng với một ít truyền thuyết, trên thế giới này có rất nhiều người tài ba, nếu John chú ý tới nó thì cũng sẽ có người cũng chú ý đến.
Có lẽ trước đó đã có rất nhiều người từng tới đây, có lẽ bọn họ cũng muốn tìm thanh kiếm bay, tìm chìa khóa kho báu.
Bọn họ đã tìm được chưa?
Căn cứ miêu tả của Bath thì họ đều là tay không mà về, nhưng nếu chân chính có thu hoạch thì ai mà ngốc đi rêu rao khắp nơi?
Tần Dương vốn ôm lòng tò mò đến đây, nhưng tâm tình này bây giờ nguội bớt. Người ta đã đến trước tìm nhiều lần như vậy, trước không nói nơi này có thần khí hay không, dù có thì e rằng đã bị người ta tìm được và lấy đi, dù sao trên thế giới này có rất nhiều người tài ba.
Vì đi gấp nên ba người đi một đường thẳng, gặp núi vượt núi, gặp nước lội nước, ai kêu trong nhóm có một cường giả Chí Tôn thực lực mạnh mẽ? Đỉnh núi cao vút có lẽ làm đội thám hiểm bình thường cần một ngày để vượt qua, nhưng Lucian chỉ cần liên tục nhảy vài lần, thân thể tựa như đầu đạn bắn ra vọt lên đỉnh cao.
Với tốc độ tiến lên như vậy, sau nửa ngày, ba người Tần Dương đã đến chân ngọn núi to lớn được gọi là núi Thần.
Ngọn núi này vô cùng cao, chiếm diện tích mặt đất rất rộng, phần đỉnh đã lọt vào tầng mây, mây mù lượn lờ quanh núi tăng thêm chút cảm giác thần bí cho ngọn núi. Xung quanh ngọn núi này còn có mấy ngọn núi liên miên khác, cũng khá cao, nhưng so với ngọn núi Thần thì như những đứa bé, như hộ vệ của núi Thần.
Tần Dương ra lệnh Lucian ngừng lại, ăn một chút gì, còn mình thì cầm dụng cụ bắt đầu tính toán.
Họ đã cách tọa độ kia cực kỳ gần, tính sơ có thể trắc ra tọa độ đó đúng là ở trên núi Thần.
Nhưng muốn bằng vào một tọa độ tìm một thanh kiếm chiếm chỗ khiêm tốn trên một ngọn núi thì khó khăn cao vô cùng.
Tần Dương lại lấy di động ra xem xét bút ký của John.
- Xuyên qua ban mai, mắt của thần đưa tôi tìm đến phương hướng đi tới.
- Quỳ rạp dưới gối của thần, khẩn cầu thần linh che chở, khiến vinh quang của chúng ta rải khắp thế giới.
Tần Dương ngước mắt lên quan sát núi Thần trước mặt cả buổi, tiếp theo quay đầu hỏi:
- Bath, trên núi Thần có pho tượng thần để thờ cúng không? Hoặc là trên núi Thần có nơi chuyên quỳ lạy cầu nguyện thần không?
Bath gật đầu, nói:
- Có, bên trên có bệ đá, nơi đó vốn có một mảnh đá hoang, bị phong hóa nghiêm trọng, thoạt nhìn hình dáng rất kỳ lạ, giống như người khổng lồ. Người địa phương đều cho rằng đó là hóa thân của thần, nên tổ chức hoạt động cúng tế trên bệ đá, thờ cúng thần linh, cầu nguyện...
Quỳ rạp dưới gối của thần?
Không lẽ là ám chỉ điều này?
- Ừm, nghỉ ngơi mười phút, tiếp theo anh chỉ đường cho chúng tôi đi bệ đá.
- Được!
Nghỉ ngơi một lúc rồi ba người lại lên đường, theo chỉ dẫn của Bath, mất ba tiếng đồng hồ rốt cuộc đến bệ đá cầu nguyện quỳ lạy thần.
Nhưng bọn họ không phải vị khách đầu tiên, đã có nhiều người đứng trên bệ đá.
Ehausen đang đứng trước nham thạch phong hóa to lớn, cẩn thận quan sát nham thạch này. Những người khác tìm kiếm bốn phía. Trông thấy ba người Tần Dương leo lên, Ehausen quay đầu nhìn Tần Dương:
- Động tác của các người khá nhanh.
Tần Dương quét mắt bốn phía, nhìn những người sưu tầm khắp nơi, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Hiển nhiên những người này không thu hoạch được gì, nếu không thì đã chẳng tìm kiếm kỹ như vậy.
- Thấy các người ngồi máy bay trực thăng bay qua nên tôi tự nhiên phải chạy nhanh. Nhưng thoạt nhìn hình như các người cũng không thu hoạch được gì.
Gusteau đứng ở bên cạnh, quan sát một vách đá, phớt lờ Tần Dương xuất hiện.
Bọn họ giành trước một bước chiếm cứ nơi này, cũng kiểm tra mấy tiếng nhưng không thu hoạch được gì, cho nên Gusteau không ngại sự xuất hiện của Tần Dương.