Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1768 - Chương 1779: Vết Kiếm

Chương 1779: Vết kiếm
 

- Đúng vậy, tình huống dường như tệ hơn dự đoán của chúng tôi nhiều.

Bởi vì không có tìm được vật muốn tìm, trong giọng nói của Ehausen có chút chán nản, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn xung quanh:

- Hơn nữa theo như dân bản xứ nói thì không chỉ có một đội thám hiểm đến đây, hiển nhiên chúng tôi không phải người đầu tiên phát hiện manh mối này.

Tần Dương gật đầu, nói:

- Đúng rồi, tôi cũng nghe hướng dẫn viên của chúng tôi nói việc này, đúng là đã có nhiều người từng đến, hơn nữa có người mang theo lính đánh thuê, hiển nhiên không chỉ là vì du lịch.

Ehausen nhíu mày, không trả lời câu nói của Tần Dương, ánh mắt vẫn tìm xung quanh, rõ ràng tràn ngập không cam lòng.

Nếu không tìm được gì ở đây thì người của gia tộc Cole Mohr sẽ không nhằm vào ba người Tần Dương, hắn đi lại tự do trên bình đài, quan sát bốn phía.

Bình đài ở giữa sờn núi tựa như một bậc thang to lớn, có lẽ vì người địa phương tổ chức hoạt động cúng tế nên một số thực vật mọc trên bình đài đều bị dọn sạch, hình thành một vùng đất phẳng có thể chứa hơn trăm người.

Tần Dương bước tới trước đá phong hóa to lớn kia, nhíu chặt chân mày.

Tảng đá to lớn này cao ít nhất hơn mười mét, bề ngoài đúng là rất giống người khổng lồ, bờ vai rộng, đầu to lớn, dáng người vạm vỡ. Đương nhiên, những đặc điểm đó vô cùng mơ hồ, cần để trí tưởng tượng bay cao bay xa.

Khiến Tần Dương nhíu mày là khuôn mặt của tảng đá như bị người dùng vật nhọn chém vài nhát, vài dấu sắc bén này khiến đằng trước tảng đá có đường nét tựa như con mắt, khiến nó trông càng giống người hơn.

Tức là tượng đá giống người này do con người tạo ra, nhưng người tạo thành những đường nét sắc bén tuyệt đối không phải người bình thường, bởi vì tượng đá rất bóng loáng, người bình thường không leo lên được, hơn nữa đường cắt nhanh gọn phẳng thẳng, không phải sức người từ từ đục ra mà dùng vật nhọn gì đó một hơi chém xuống, thậm chí là từ trên cao chém xuống tảng đá.

Người bình thường không thể làm được điều đó.

Trong đầu Tần Dương thoáng hiện một hình ảnh. Một người đàn ông đứng trước tảng đá bỗng nhảy lên cao, giữa chừng rút kiếm ra, chớp mắt chém vài kiếm, kiếm dài sắc bén cắt tảng đá cứng để lại vết hằn sâu.

Những vết hằn không biết đã phong hóa bao nhiêu năm, mép rìa đã trơn nhẵn, có vài chỗ sụp đổ, khiến những đường nét càng giống như thiên nhiên. Những thổ dân địa phương lạc hậu đâu phân biệt được mấy thứ này, nên mới xem tảng đá kia là hóa thân của thần linh rồi cúng tế.

Ehausen đi dạo một vòng, trở lại bên cạnh Tần Dương, đứng sóng vai với hắn.

- Là người làm, phải không?

Tần Dương nghiêng đầu nhìn Ehausen:

- Đúng vậy, tôi cũng cho rằng như thế.

Ehausen nhếch mép mỉa mai:

- Có lẽ là cao thủ nào đó đi ngang qua đây, tiện tay để lại dấu vết, rồi đám thổ dân ngu muội cho rằng đây là hóa thân của thần.

Tần Dương thuận miệng nói:

- Chỗ này hiện nay còn ở trong hoang dã, trước kia chắc càng hoang vắng hơn, cao thủ rảnh rỗi chạy tới đây làm gì?

- Ai biết được?

Ehausen nheo mắt nói:

- Hoặc có lẽ là những cao thủ đó đến đây để giấu thần khí?

Tim Tần Dương đập nhanh, mặt ngoài không lộ vẻ gì:

- Có lẽ vậy, cũng có thể không phải, có lẽ người ta ngẫu nhiên đi ngang qua, tất cả đều có thể.

Ehausen nghiêng mặt nhìn Tần Dương:

- Nơi này không tìm được bất cứ manh mối gì, John để lại bức hình cuối cùng, Tần tiên sinh có hiểu được ý nghĩa trong hình không?

Tần Dương cười nói:

- Nếu tôi xem hiểu được thì đã không đến đây góp vui với các người. Sao vậy? các người cũng không xem hiểu sao?

Ehausen lắc đầu, nói:

- Tôi phỏng chừng tự John vẽ ra rồi cũng không hiểu gì, chứ không thì tại sao đánh dấu mấy dấu hỏi bên cạnh?

Tần Dương đồng ý điều này, hiển nhiên John cũng không hiểu bức hình cuối cùng, có lẽ là không hiểu ý nghĩa của nó hoặc nguyên nhân nào khác.

- Ông nói xem, nhiều đội thám hiểm đến đây, nếu người khác có thể tìm đến tọa độ này thì chứng minh có lẽ người ta cũng biết chuyện này. Có lẽ đã có người tìm được, âm thầm lấy vật đó đi. Hoặc vốn không có thứ đó, không ai tìm được. Dù là loại khả năng nào đều không lạc quan.

Ehausen nghe giọng điệu nói chuyện của Tần Dương, hừ lạnh:

- Tần tiên sinh đang mỉa mai tôi sao? Tần tiên sinh cũng chạy đến đó thôi.

Tần Dương trả lời dửng dưng:

- Tôi đến đây nhưng không quá ham muốn tìm kho báu, tôi chỉ muốn xem thật sự tồn tại thanh kiếm lơ lửng trên không trung, trái với nguyên tắc vật lý.

Ehausen cười khẩy nói:

- Tiếc rằng Tần tiên sinh không thấy được gì.

Vẻ mặt Tần Dương thản nhiên nói:

- Tôi thì không quan trọng, cùng lắm xem như đến ngắm cảnh. Ehausen tiên sinh nhìn xem, cảnh sắc chốn này xinh đẹp xiết bao, đến đây không uổng công. Còn Ehausen tiên sinh, hình như đây là chỗ dựa vào lớn nhất trong hợp tác của ông và gia tộc Cole Mohr, bây giờ cơ sở hợp tác đã mất, không biết gia tộc Cole Mohr có còn xem Ehausen tiên sinh là chiến hữu thân mật nữa không, còn giữ quan hệ đồng bọn hợp tác hay không?

Ánh mắt Ehausen đổi khác, lời nói của Tần Dương như con dao đâm vào chỗ hiểm của gã.

Đúng vậy, đây là chỗ dựa lớn nhất để Ehausen lôi kéo gia tộc Cole Mohr hợp tác, vì theo như ghi chép trong điển cố lịch sử thì những kho báu mất tích có giá trị cực lớn, nếu tính theo giá tiền hiện tại thì ít nhất đáng giá mười tỷ dollar, thậm chí nhiều hơn nữa, trong đó có lẽ kèm theo nhiều tiền bạc châu báu không thể tính bằng tiền.

Đúng vậy, dường như mọi thứ đều tan biến.

Ehausen liếc mắt Gusteau vẻ mặt bình tĩnh đứng gần đó, lòng thầm hoảng. Gã biết mặt ngoài Gusteau không nói gì, nhưng khi đã mở miệng thì mình sẽ tiêu tùng.

Gusteau sẽ không đến mức giết mình, vì mình không phải cung cấp tình báo giả, chẳng qua có nhiều người biết tình báo này, nhóm mình không phải nhóm đầu tiên tìm đến. Nhưng có thể tưởng tượng về sau mình phải trả giá lớn hơn để sống sót.

Ehausen chưa biết giao hẹn ba tháng giữa Gusteau và Tần Dương, đầu có chuyển động nhanh suy nghĩ nên làm sao mới vượt qua ải khó này.

Cách tốt nhất đương nhiên là tìm đến thanh kiếm kia, làm theo giao hẹn của họ, sau khi tìm được thì kiếm thuộc về gia tộc Cole Mohr, đáp lại, gia tộc Cole Mohr sẽ luôn giúp đỡ Ehausen khống chế gia tộc Joe, cũng trở thành chỗ dựa sau lưng của gã, tương đương với biến tướng kiểm soát gia tộc Joe, đây là chuyện tốt cho gia tộc Cole Mohr.

Vấn đề là... kiếm đâu?
Bình Luận (0)
Comment