Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1769 - Chương 1780: Tay Trắng Trở Về

Chương 1780: Tay trắng trở về
 

Tần Dương ngồi trên rìa bình đài, tay cầm một tờ giấy, trên giấy có hình do hắn tự tay vẽ.

Tấm hình này là hình mà John đánh dấu hỏi.

Tần Dương tin tưởng John đã trải qua nhiều quá trình luận chứng, cuối cùng đưa ra tọa độ và bức hình này, tọa độ thì đã chứng minh là một vị trí đặc biệt, có khi nào bức hình này cũng có tác dụng quan trọng nào đó nhưng mọi người không nhìn ra?

Tuy John ra kết luận là tấm hình này nhưng hiển nhiên hắn ta không hiểu huyền bí trong đó.

Tần Dương mơ hồ cảm thấy mấu chốt cởi bỏ bí ẩn nơi này nằm trong tấm hình. Đương nhiên, không chỉ một mình Tần Dương nghĩ vậy, người của gia tộc Cole Mohr và Ehausen hầu như đều cầm tấm hình đó, lắng nghe ý kiến của quần chúng cùng nhau nghiên cứu, xem coi có tìm được đầu mối mới gì không.

Cùng lúc đó, Gusteau ra lệnh mọi người tản ra, sưu tầm nguyên núi Thần xem có hang núi hoặc phòng bí mật nào không, nếu thật sự có thanh kiếm kia thì không lý nào tùy tiện vùi nó vào lòng đất đúng không?

Tìm kiếm kéo dài suốt ba ngày.

Núi Thần rất rộng, nhưng đám người này đều là người luyện thể thực lực mạnh mẽ, đi trên sườn dốc như giẫm trên đất bằng, điều tra cực nhanh.

Bọn họ phát hiện các hang núi lớn nhỏ, mỗi khi phát hiện hang núi đều ôm mong đợi tràn trề, nhưng sau khi kiểm tra tỉ mỉ thì chỉ còn lại thất vọng.

Nguyên núi Thần bị xới tung từng tấc đất, nhưng vẫn không được gì.

Sắc mặt của Gusteau càng lúc càng lạnh, Ehausen thì nét mặt càng lúc càng hụt hẫng, bất an. Ánh mắt đám người gia tộc Cole Mohr nhìn Ehausen ngày càng không vừa lòng.

Tần Dương ngồi cạnh bình đài, vẻ mặt bình tĩnh. Ba ngày nay Tần Dương ngẫu nhiên kêu Lucian mang mình đi dạo khắp nơi, nhưng hắn không vội vàng tìm chỗ này chỗ kia, so với đám người Ehausen thì hắn càng giống như đến du lịch ngắm cảnh.

Người của gia tộc Cole Mohr đều trở về, lần thứ hai tụ tập lại với nhau, nhỏ giọng thương lượng.

Bàn bạc không lâu sau đám đông tản ra, Ehausen sắc mặt khó coi đi tới một bên, Gusteau thì đi tới chỗ Tần Dương.

Tần Dương phủi bùn đất dính trên quần, chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn lướt qua những thành viên gia tộc Cole Mohr dọn dẹp đồ đạc, nở nụ cười hỏi:

- Chuẩn bị đi rồi?

Gusteau sắc mặt khó xem nói:

- Đúng vậy, ba ngày qua chúng ta đã xới tung núi Thần, cẩn thận điều tra từng hang núi, nơi này đúng là không có bóng dáng thần khí đâu, hoặc có lẽ vốn không tồn tại thần khí, hoặc thật lâu trước kia đã bị người lấy đi.

Tần Dương vươn vai:

- Không có cũng tốt, tôi xem như đi du lịch, nếu thật sự phát hiện ra nó thì không chừng sẽ đánh nhau một trận.

Gusteau nhìn Tần Dương chằm chằm, hỏi:

- Còn Tần tiên sinh thì sao? Có tính toán gì không?

Tần Dương cười nói:

- Tuy rằng các người đều tìm hết rồi nhưng tôi vẫn muốn tìm thử, lỡ như tôi may mắn, đang đi đạp trúng thứ gì, thì ra là nó thì sao?

Gusteau hoài nghi nhìn Tần Dương:

- Tần tiên sinh muốn ở lại có phải vì đã phát hiện cái gì không?

Tần Dương thản nhiên lắc đầu:

- Thật sự không có, nếu không thì tôi đã chẳng nói ra sẽ ở lại mà là cùng các người rời đi rồi âm thầm trở về. Tôi muốn đi dạo, nghĩ rằng dù sao đã đến đây, không khí chỗ này trong lành, cảnh sắc đẹp như thế, ở lâu mấy ngày cũng hay. Ưm, nếu các người định đi thì có thể để lại mấy thứ như đồ dùng nhà bếp cho chúng tôi không? Dù sao các người cũng không cần dùng.

Gusteau ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu Tần Dương thật sự phát hiện cái gì thì cách làm sáng suốt nhất là cùng mọi người lẳng lặng rời đi, chờ nhóm mình rời khỏi Vallat rồi hắn lặng lẽ trở về. Hắn thản nhiên nói ở lại càng chứng minh hắn không phát hiện, không cam lòng, dù sao mấy ngày trước vẫn luôn là nhóm mình tra xét, hắn chỉ đi dạo lòng vòng, làm người xem. Hắn cũng biết nếu tìm được, dựa theo thế cục hiện nay thì sẽ không giành thắng được người của gia tộc Cole Mohr.

- Được rồi, để lại đồ cho Tần tiên sinh, chúc may mắn. Nếu Tần tiên sinh có thu hoạch thì không ngại cho tôi mở rộng tầm mắt, đúng như cậu nói, ta cũng rất tò mò kiếm có thể lơ lửng, dù không lấy được thì nhìn xem cũng tốt.

Tần Dương cười to bảo:

- Tôi cũng rất muốn được thu hoạch gì, nhưng xem thế cục hiện giờ thì phỏng chừng tôi chỉ có thể làm du khách.

Gusteau do dự một chút, suy xét để lại một, hai người âm thầm giám thị Tần Dương, nhưng ngẫm lại liền thôi.

Cho đến nay Tần Dương hoàn toàn không can thiệp hành động thăm dò báu vật của họ, là chính họ không thu hoạch được gì. Nếu Tần Dương thật sự tìm ra thần khí kia thì đó là bản lĩnh của hắn, lẽ nào gia tộc Cole Mohr ngang ngược xông ra cướp giật? Tạm không nói có cường giả Chí Tôn theo bên cạnh Tần Dương, dù đánh không lại thì dư sức trốn thoát, dù thật sự giết Tần Dương cướp đồ, hậu quả sau đó thì sao?

Hành vi cướp đoạt như vậy sẽ dẫn đến cường giả Trung Quốc sau lưng Tần Dương điên cuồng trả thù.

Nước Thụy Điển nhỏ, thực lực không mạnh, thực lực người tu hành càng không thể so sánh với Trung Quốc, hành vi cướp đoạt bị phanh phui ra thì sẽ bị người đánh tới cửa ngay, rất có thể diệt sạch cả nhà.

Tiền bạc châu báu tuy động lòng người nhưng mệnh quan trọng hơn.

- Vậy thì chúc Tần tiên sinh may mắn.

Gusteau nói xong liền xoay người đi tới một bên, dặn dò vài câu. Người của gia tộc Cole Mohr để lại mấy đồ dùng nhà bếp cho Tần Dương, cùng với một ít lương khô, xem như một phần nhân tình nhỏ.

Tần Dương liếc qua Ehausen vẻ mặt buồn bực đứng gần đó, đáy mắt lóe tia sáng sát khí.

Có nên ra tay bây giờ không?

Nếu không tìm được thần khí, địa vị của Ehausen sẽ trượt dốc không phanh trong gia tộc Cole Mohr, phỏng chừng bọn họ còn oán hận gã nữa, có lẽ họ sẽ không để ý chính mình giết người này?

Gusteau đi đến một bên dường như cảm ứng ý đồ của Tần Dương, ngoái đầu nhìn lại, mắt bắn ra tia cảnh cáo.

Tần Dương dập tắt sát khí dâng lên trong lòng, ba tháng thì ba tháng, không cần vội vàng lúc này. Tuy Ehausen dường như không có bao nhiêu giá trị lợi dụng, nhưng hiện tại ra tay thì hơi không nể mặt Gusteau, dù sao thực lực đến trình độ như người này sẽ đặt nặng sĩ diện.

Không cần thiết chọc vào một vị cường giả Chí Tôn.

Máy bay trực thăng rất nhanh đến bình đài, đám người Gusteau đều lên máy bay trực thăng, nhanh chóng biến mất ở phương xa.

Tần Dương đứng trên bình đài, nhìn theo máy bay trực thăng biến mất, hắn vươn vai duỗi eo, cười nói:

- Bọn họ tìm xong rồi, rốt cuộc đến lượt tôi tìm.

Bath tò mò hỏi:

- Ông chủ, bọn họ đã xới tung núi Thần, xác nhận không có kiếm bay mà các người đã nói, không lẽ cậu có cách gì?
Bình Luận (0)
Comment