Chương 1781: Tia nắng ban mai, mắt của thần
Biện pháp?
Tần Dương có biện pháp, nhưng vài ý tưởng cần được lần lượt nghiệm chứng.
Tần Dương dùng cách giả thiết, giả thiết chỗ này thật sự có thần khí, giả thiết luận chứng của John không có sai lầm, địa điểm không sai, mấu chốt nhất để tìm được thần khí là tấm hình đến bây giờ không ai xem hiểu.
Đúng thế, không ai xem hiểu, bởi vì bản thân John cũng không hiểu.
Tần Dương cảm thấy chỉ cần mình cởi bỏ được bí mật của tấm hình thì có lẽ sẽ giải đáp được toàn bộ bí ẩn.
Ba ngày qua tuy Tần Dương đi dạo khắp nơi, nhưng hắn vẫn cảm thấy manh mối nơi này nằm ở người đá trông như hóa thân của thần, vì nó là dấu hiệu duy nhất tại đây, trên tảng đá có dấu vết rõ ràng do cao thủ để lại.
Nếu người để lại dấu vết là người lúc trước giấu báu vật, vậy hiển nhiên những dấu đó được để lại với mục đích nào đó.
Tần Dương có thể nghĩ như vậy thì người của gia tộc Cole Mohr tự nhiên cũng đoán được, ba ngày qua bọn họ nghiên cứu nhiều nhất là tảng đá này. Họ kiểm tra mỗi inch trên tảng đá, về sau Gusteau giận quá đấm vào tảng đá, làm nó nổ nát hơn một nửa.
Tần Dương không cho rằng thanh kiếm bị giấu bên trong tảng đá, một mặt là vì người của gia tộc Cole Mohr đã kiểm tra kỹ càng, thứ hai là hắn cứ cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy, mấu chốt nằm ở tấm hình, nhưng không biết tảng đá lớn bị đánh nát hơn một nửa có ảnh hưởng gì không.
Ba ngày qua Tần Dương vẫn luôn suy tư, xem hình. Các đường kẽ rải rác, có đường thẳng, một vòng tròn, một ít đường lượn sóng, lộn xộn, hoàn toàn xem không hiểu.
Bởi vì xem không hiểu nên mọi người suy đoán đủ thứ, Tần Dương cũng giống như vậy.
Hiện giờ nơi này đã không có người khác, Tần Dương từ từ thí nghiệm một số phỏng đoán của mình. Nhưng qua nửa ngày, Tần Dương nghiệm chứng tất cả phỏng đoán mà vẫn không có thu hoạch gì.
Tần Dương đã tuyệt vọng, xem ra mình không thông minh hơn người ta bao nhiêu, câu đố người ta không cởi bỏ được thì mình cũng không thể.
Không tìm được thì kệ vậy, xem như đến du lịch, dù sao cảnh sắc nơi này mê người, không khí trong lành, ở lại hai ngày cũng hay.
Tần Dương nghĩ vậy, trong lòng thoải mái hơn, hắn quyết định yên ổn ở trên bình đài vài ngày, dù sao có đầy đủ thức ăn nước uống, xem như tu hành tại đây.
Sáng sớm hôm sau, Tần Dương tỉnh lại trong tia nắng ban mai, hắn không vội ra khỏi lều mà nằm yên ở bên trong, nhàn nhã nhìn trời.
Mặt trời đã dâng lên, phía trước bên phải bình đài, Tần Dương nằm dưới đất, nhàn nhã ngắm mặt trời đỏ rực mọc lên từ phương đông, cảm nhận ánh nắng ấm áp vào sáng sớm.
Ánh nắng rơi xuống, chiếu sáng lều trại của Tần Dương, chiếu sáng nguyên bình đài, cũng chiếu sáng tượng đá bị vỡ một nửa.
Tần Dương quay đầu nhìn tượng đá tẩm trong tia nắng ban mai, bỗng nhiên có hai câu xẹt qua trong óc hắn.
- Xuyên qua ban mai, mắt của thần đưa tôi tìm đến phương hướng đi tới.
- Quỳ rạp dưới gối của thần, khẩn cầu thần linh che chở, khiến vinh quang của chúng ta rải khắp thế giới.
Tia ngắn ban mai?
Mắt của thần?
Quỳ rạp?
Trong lều trại, Tần Dương bật người dậy, mắt sáng rực.
Hai câu này không đặt ở hàng cuối, nó chẳng chút bắt mắt xen kẽ trong nhiều bút ký, tựa như lời cầu nguyện của tín đồ bình thường.
Tần Dương chộp lấy tấm hình bị ném ở một bên, giơ lên chĩa hướng mặt trời.
Không đúng, vòng tròn này chắc không phải đối ứng với mặt trời, vì trước và sau nó có một đường thẳng dài, đường thẳng xuyên qua vòng tròn, vậy vòng tròn này đối ứng với cái gì?
Tần Dương liếc qua liếc lại, tiếp theo nhanh chóng định vị tượng đá bị vỡ, óc hắn lóe tia sáng.
Nếu vòng tròn này không phải đại biểu mặt trời mà là đầu của tượng đá thì sao?
Đầu của tượng đá cũng tròn xoe.
Nếu vậy thì đường thẳng xuyên qua cái đầu đại biểu cho cái gì?
Ánh nắng?
Tia ban mai!
Mắt của thần!
Tần Dương nhảy cẫng lên, lắc người leo lên đống đá chỉ còn lại một nửa, nhón chân rướn người đến độ cao của mắt tượng đá.
Mắt của thần?
Mặt trời ở phía sau mình, mặt trời và mắt của mình thành một đường thẳng, Tần Dương theo đường thẳng đó nhìn xuống dưới, thấy một ngọn núi hơi thấp, trên núi một mảnh hoang dã, không thấy có gì khác lạ.
Tần Dương nhìn theo góc độ này một lúc lâu mà không được gì, hắn thầm buồn bực, chẳng lẽ chính mình phỏng đoán sai lầm?
Là chính mình sơ sót cái gì sao?
Tần Dương đứng trên đầu tảng đá, lại lấy đồ án ra nhìn kỹ, chợt mắt hắn sáng rực.
Góc độ!
Tia nắng ban mai không chỉ chiếu một thời gian ngắn, vệt chém vạch ra đường mắt trên mặt người đá thì rất rộng, đây không phải tập trung một điểm, chênh lệch qua lại cực kỳ lớn, trên hình có góc độ.
Nếu lấy mắt làm điểm trung tâm, thành hình đường góc, vậy đường nối mặt trời và giữa mắt là một đường góc khác, chính giữa sẽ có một góc, nếu cố định góc này thì chỉ có một điểm giao hội kéo dài ra cùng với ngọn núi phía trước.
Tần Dương đứng trên đống đá lẳng lặng chờ mặt trời dâng lên, khi mặt trời lên đến một độ cao, hắn chợt thấy ngọn núi phía đối diện có phản quang!
Đúng vậy, phản quang chói mắt.
Tim Tần Dương đập nhanh, lúc nãy mình nhìn chằm chằm phương hướng đó nhưng tại sao không có phản quang?
Bởi vì vật thể phản quang cần một góc độ riêng mới thấy được, phải ở một thời gian nào đó, đứng ở vị trí nào đó mới trông thấy phản quang được.
Tần Dương cầm kính viễn vọng cẩn thận xem xét vị trí lóe sáng ở phương xa, đó là một vách vực của ngọn núi kia, nhìn từ bề ngoài không có gì khác lạ, nếu nó không phản quang thì dù có người đi đến trước mặt, sợ rằng cũng không phát hiện có gì lạ.
Tần Dương xác định vị trí xong ngạc nhiên mừng rỡ nhảy xuống tượng đá, gọi Lucian tới:
- Lucian, mang chúng tôi đi qua nào, đi phía đối diện nhìn xem!
Lucian một tay túm một người lao xuống núi, theo chỉ thị của Tần Dương, rất nhanh lên ngọn núi phương xa, đứng trên vách vực bên trên vị trí phản quang.
Đứng ở vị trí này, Tần Dương xem xét bên dưới nhưng không thấy có gì khác lạ.
Vì là vị trí vách núi, dù có người đứng ở đây nhìn xuống cũng sẽ không thấy phản quảng, tự nhiên cũng sẽ không có người chạy lên vách vực tìm tòi từng tấc.
- Bện dây leo dài, để tôi xuống xem sao!