Chương 1782: Kiếm dài bay
Vèo!
Một sợi dây leo dài từ vách núi ném xuống, Tần Dương nhìn xuống vực, quay đầu nói:
- Lucian, ông ở đây chờ tôi.
- Được!
Tần Dương dọc theo dây leo dài trượt xuống vách núi, trượt trên trăm mét mới thấy vị trí lúc trước phản quang.
Một tay Tần Dương ghì dây leo, để thân thể nằm sấp trên vách đá, cẩn thận quan sát vách đá.
Chính giữa vách vực có một khối pha lê màu nâu sẫm.
Diện tích khối pha lê không lớn, khá dày, cộng thêm tối màu, được lắp vào vị trí cực kỳ xảo diệu, hoàn toàn gắn liền với vách đá.
Vị trí chọn cực kỳ xảo diệu, nếu đứng trên đỉnh núi vực thẳm thì không thể thấy khối pha lê khảm vào vách đá, muốn thấy nó chỉ có một cách là đứng trên núi Thần phía đối diện, nhưng màu khối pha lê tối như vậy, dù ở trên núi Thần cũng phải đứng đúng góc độ mới thấy phản quang khi ánh nắng chiếu vào pha lê, lệch góc độ thì dù phía đối diện dùng kính viễn vọng nhìn qua đây cũng không thể phát hiện chút khác lạ nào.
Cộc cộc cộc!
Tần Dương vươn tay gõ nhẹ khối pha lê dày chắc, nghe âm thanh trầm đục dày, âm thanh biểu hiện bên dưới khối pha lê này rỗng.
Tần Dương trong lòng có chút hưng phấn, không vội vã hành động mà kiểm tra xung quanh, phát hiện ngoài khối pha lê này thì không có chỗ nào khác lạ nữa.
Xem ra khối pha lê là lối vào duy nhất.
Tần Dương móc dao găm ra, rót nội khí vào đào nham thạch ở bên cạnh, cạy nguyên khối pha lê ra, bên dưới pha lê thoáng chốc lộ ra một cái lỗ đen như mực.
Tần Dương lấy đèn pin cường lực ra chiếu vào hang, phát hiện bên trong không phải hang núi loại nhỏ hay nhà đá như mình nghĩ mà là một lối đi bằng đá.
- Lucian, xuống dưới!
Lucian quấn dây thừng rất nhanh xuống dưới. Tần Dương nhảy vào hang núi, Lucian nhảy vào theo.
Gió lạnh thổi từ cửa hang vách núi vào, xua tan không khí bức bối trong hang. Tần Dương thử hít thở vài cái, không thấy khác lạ gì, hắn lấy bật lửa ra, đánh ra tia lửa, rồi chậm rãi dọc theo đường hầm đi vào trong hang.
Đi thêm vài bước, nhóm Tần Dương phát hiện đằng trước có một chỗ rẽ, bên trái là một đường tà tà đi lên, nhìn phương hướng tựa hồ dẫn lên trên, bên phải là một con đường phẳng tới trước, vào sâu trong lòng núi.
Tần Dương nhìn trái phải, bước lên đường bên trái dẫn lên trên, hắn muốn nhìn xem chỗ này thông tới đâu, lối ra ở nơi nào.
Nhưng đi bảy, tám chục mét thì Tần Dương chợt khựng bước chân, nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt lộ rõ hoảng sợ.
Trong đường hầm phía trước trải đầy xương trắng hếu, ít nhất có trên trăm bộ hài cốt la liệt cả đường đi. Những người kia giữ tư thế đủ loại, bên người rơi các loại công cụ.
Đi tiếp thì không còn đường, vì đất bùn sụp xuống bít kín lối đi.
Tần Dương thầm hiểu, cẩn thận kiểm tra những thi cốt, cơ bản xác nhận phỏng đoán của mình.
Những người kia chắc là công nhân quặng mỏ đến đây đào móc, nhưng sau khi bọn họ đào mỏ xong bị người khác diệt khẩu, không chừa một người.
Những người đó phần lớn bị súng bắn chết, số ít bị giết bằng vật nhọn, có mấy cái đầu bị vật nhọn chém đứt, phỏng chừng trong đám người diệt khẩu có cao thủ người tu hành, bởi vì miệng vết thương gây ra cái chết rất chỉnh tề, người bình thường khó mà làm được.
Chắc hẳn chỗ này rất gần với mặt đất, lối vào đường hầm đã sớm bị vùi lấp, thậm chí bên trên còn trồng cây, đã mọc thành cây lớn che trời rồi.
Ai mà nghĩ đến bên dưới một hoặc nhiều cây to trong rừng núi có lối vào hang núi thần bí?
Tần Dương xoay người quay về lối rẽ, đi lên ngã rẽ khác.
Không đi bao xa, một nhà đá đập vào mắt, đường đá đến cuối.
Tần Dương đứng trước cửa nhà đá, trợn to mắt nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt lộ ra hoảng sợ.
Nhà đá không lớn, bên trong đặt một dãy hòm phong kín, đằng trước nhất có một bệ đá phẳng, một vỏ kiếm tạo hình tao nhã đặt dựa vào một bên bệ đá, một thanh kiếm dài màu xanh sậm lơ lửng bên trên bệ.
Đúng vậy, trôi nổi!
Không có thứ gì kéo kiếm dài màu xanh sậm cả, nó lơ lửng ở giữa không trung.
An tĩnh mà kỳ dị.
Tần Dương hút ngụm khí lạnh, nhìn trái phải một hồi lâu, không phát hiện bất cứ nguy hiểm gì mới cất bước đi vào trong phòng, chậm rãi đi tới trước bệ đá, đứng trước thanh kiếm.
Thanh kiếm này rất cổ xưa, không trang sức gì nhiều, có màu xanh sậm, lưỡi kiếm cũng là màu xanh sậm chứ không phải màu trắng.
- Ủa? Sao thanh kiếm này lơ lửng giữa không trung nhỉ?
- Kỳ lạ ghê!
Lucian tò mò nhìn kiếm ở trước mắt, định vươn tay chộp lấy kiếm thì bị Tần Dương kéo lại, nhỏ giọng quát:
- Cẩn thận!
Lucian bị Tần Dương kéo lại, dừng bước chân, quay đầu nhìn về hướng hắn.
Tần Dương lấy một đôi bao tay ra khỏi balô, đeo vào, cầm vỏ kiếm trước, vỏ kiếm nặng đến bất ngờ, lẽ ra vỏ kiếm nhỏ như vậy thì nặng 7 hoặc 8kg là cùng, nhưng Tần Dương cảm giác rõ ràng vỏ kiếm này nặng ít nhất 70,80kg.
Chế tạo bằng kim loại gì thế này?
Sao mà nặng dữ vậy?
Màu kim loại cũng thật kỳ lạ, trong những kim loại mà Tần Dương biết không có loại màu này.
Tần Dương cẩn thận quan sát quanh kiếm dài lơ lửng, đúng là không có bất cứ thứ gì, hắn cẩn thận nâng vỏ kiếm lên duỗi hướng kiếm dài lơ lửng.
Tần Dương không rõ lai lịch của thanh kiếm này là gì, không hiểu tại sao nó lơ lửng giữa không trung được, càng không biết thanh kiếm có nguy hiểm hoặc cạm bẫy gì không, nhưng vỏ kiếm dùng để chứa kiếm, vỏ kiếm đặt ở bên cạnh, dùng nó chứa kiếm thì chắc không sao.
Vỏ kiếm nhắm chính xác về phía mũi kiếm, rồi tròng vào.
Cảm giác kỳ lạ lan tràn trên tay Tần Dương, bởi vì hắn cảm giác chính mình đẩy vỏ kiếm vào mỗi ly là trọng lượng vỏ kiếm dường như nhẹ hơn một chút.
Khi vỏ kiếm hoàn toàn tròng vào kiếm dài lơ lửng thì dường như kiếm mất sức mạnh lơ lửng, rơi xuống, cùng lúc đó, Tần Dương cảm giác vỏ và thanh kiếm nhẹ hẫng, cùng lắm chỉ nặng 1 hoặc 2kg, cầm trong tay không nặng chút nào.
Tần Dương khiếp sợ nhìn kiếm dài và vỏ kiếm.
Thế này là sao?
Có thể triệt tiêu sức mạnh lơ lửng của kiếm và trọng lượng của vỏ kiếm?