Chương 1784: Sức hấp dẫn của bản đồ giấu kho báu
Tần Dương bỏ hộp gỗ đàn chứa bản đồ vào balô, cầm kiếm, ra lệnh Lucian khiêng hòm đựng vàng, hai người lần thứ hai trở lại mặt đất.
Hòm đựng vàng rất nặng, nhưng với cường giả Chí Tôn như Lucian thì chút sức nặng đó không đáng gì, thoải mái vác trên vai.
Trước khi đi, Lucian đấm mạnh mấy đấm vào vách đá, vách đá thoáng chốc phát sinh sụp đổ, vùi lấp lối ra trên vách vực, nhìn từ xa chỉ như vách núi sụp đổ, không hấp dẫn chú ý.
Bath nhìn hai người khiêng đồ leo lên, lại nhìn kiếm dài trong tay Tần Dương, trợn to mắt hỏi:
- Thần ơi, các người thật sự tìm được rồi? Đây là thanh kiếm dài mà các người đang tìm sao?
Tần Dương vẻ mặt tự nhiên trả lời:
- Đúng vậy, đáng tiếc nó chỉ là kiếm dài không tệ chứ không thể bay.
Tần Dương không muốn giết Bath diệt khẩu, nên hắn không muốn cho hắn ta khiếp sợ nhìn kiếm dài lơ lửng.
Bath không chút nghi ngờ, cười nói:
- Kiếm đều được rèn bằng sắt, sao mà bay được, chỉ là truyền thuyết, nghe nhầm đồn bậy.
Tần Dương cười nói:
- Có lẽ vậy, nhưng chung quy đã tìm được, xem như niềm vui bất ngờ. Vất vả cho anh đi theo mấy ngày nay, tôi sẽ trả thù lao gấp đôi cho anh.
Bath mắt sáng ngời, ngạc nhiên mừng rỡ nói:
- Ông chủ thật rộng rãi, vô cùng cảm ơn!
Tần Dương cười nói:
- Chúng ta đi thôi, có thể đường cũ quay trở về.
Bath liếc mắt hòm gỗ đặt bên cạnh, biết điều không mở miệng hỏi, hắn ta nhìn ra Tần Dương và Lucian có thực lực khủng bố, không tìm được bảo bối càng tốt, nếu họ tìm được thì hắn ta sẽ phải lo lắng chính mình bị diệt khẩu.
Không biết mới tốt nhất, biết được càng nhiều càng nguy hiểm, an tâm lấy thù lao gấp đôi thuộc về mình là đủ rồi.
Quay về đường cũ, trở lại thành phố kia, Tần Dương cho Bath thù lao gấp đôi, hắn vô cùng vui vẻ rời đi. Tần Dương và Lucian tìm một nhà khách, thoải mái tắm rửa một phen.
Tần Dương nằm trên giường, gọi điện thoại cho sư phụ Mạc Vũ, hiện tại hắn cực kỳ muốn chia sẻ bí mật đã phát hiện cho ai đó, sư phụ là người ổn thỏa nhất, đáng giá tín nhiệm nhất.
- Sư phụ, người có tin trên thế giới này có thứ thoát khỏi nguyên tắc trọng lực, tự bay lơ lửng không?
Mạc Vũ không biết chuyện Tần Dương tìm kho báu, hơi tò mò hỏi:
- Sao bỗng nhiên hỏi ta câu này?
Tần Dương cười gian:
- Sư phụ, mở webcam đi, con cho người xem cái này!
Mạc Vũ và Tần Dương kết nối trực tuyến. Tần Dương đóng màn che, lấy kiếm dài ra, chậm rãi rút vỏ kiếm ra, giơ lên trong không khí rồi từ từ thả tay ra. Kiếm dài màu xanh sậm yên lặng lơ lửng.
Trong webcam, Mạc Vũ mở to mắt, vẻ mặt khiếp sợ:
- Chuyện gì thế này?
Tần Dương chĩa ống kính vào kiếm dài lơ lửng, đi quanh một vòng, nhỏ giọng kể lại chuyến đi, còn mở hòm vàng ra cho Mạc Vũ xem.
- Ý của con là thanh kiếm này và bản đồ kia liên quan đến một kho báu bị mất?
Tần Dương cười nói:
- Đúng rồi, bản đồ giấu kho báu của Rommel mất tích trong thế chiến thứ hai, nếu con tìm được bản đồ giấu kho báu, thanh kiếm được gọi là chìa khóa thì con nghĩ bản đồ giấu kho báu có thật, nó nên được tìm ra. Nghe nói kho báu này giá trị từ mấy tỷ dollar trở lên, thậm chí nhiều hơn nữa.
Mạc Vũ nổi lên hứng thú:
- Con định khi nào tìm kho báu này?
Tần Dương nhìn vẻ mặt hào hứng của Mạc Vũ thì bật cười nói:
- Như thế nào? Sư phụ cũng có hứng thú?
Mạc Vũ gật đầu, nói:
- Chuyện khác thì có lẽ không có gì, nhưng hoạt động như thăm dò kho báu bị mất có sức hấp dẫn trí mạng với đàn ông, vấn đề không phải cuối cùng tìm được bao nhiêu kho báu mà là quá trình tìm kiếm tràn ngập sức hấp dẫn.
Tần Dương hiểu ý của Mạc Vũ:
- Đúng rồi, con cũng nghĩ vậy. Khi ấy con nhất quyết tìm đến cũng vì muốn kiến thức thanh kiếm này, vốn tưởng là mọi người nghe nhầm đồn bậy, nhưng không ngờ nó thật sự tồn tại. Thanh kiếm này đúng là nghịch thiên, cho nên con nghĩ trong kho báu bị mất có còn thứ thần kỳ giống như vậy không. Đương nhiên, nếu tìm được kho báu càng tốt, ai mà chê tiền nhiều?
Mạc Vũ cười nói:
- Đúng thế, có ai chê tiền nhiều? Sản nghiệp của con đều đang trong giai đoạn phát triển, nhiều chỗ cần ném tiền, nếu bỏ tiền vào thì phải hùn vốn, cho người khác đầu tư vào. Nếu thật sự tìm được kho báu này sẽ bổ sung rất lớn vào tiền vốn của con.
- Vâng, con tạm ở lại đây vài ngày, xử lý số vàng này đã.
Mạc Vũ khẽ ừ:
- Nếu muốn tìm kiếm kho báu lớn kia, chỉ dựa vào vài người chúng ta thì không được, dù có tìm được cũng không thể di chuyển.
Tần Dương hỏi:
- Sư phụ có đề nghị gì không?
- Đến lúc có thể liên hệ công ty PMC nước ngoài, bọn họ đều có con đường đặc biệt của mình, bảo hộ hay vận chuyển, vượt biên họ đều lo được. Công ty lớn còn có máy bay vận chuyển riêng.
Tần Dương cười nói:
- Được đấy, nhưng kho báu động lòng người, đừng để lúc đó dẫn tới người khác xuống tay với chúng ta thì không hay.
Mạc Vũ trầm ngâm nói:
- Nói cũng đúng, vậy đi, ta tổ chức một đội thám hiểm cho con, chờ tìm đến kho báu rồi tính, khi đó sẽ mướn người vận chuyển giải quyết.
- Vâng!
Tần Dương đồng ý, giây sau trêu chọc nói:
- Sư phụ, chúng ta còn chưa đi mà đã lo chuyện xử lý chiến lợi phẩm, có phải sớm quá không?
Mạc Vũ cười nói:
- Kiếm thần kỳ như vậy cũng bị con tìm ra thì còn thứ gì là không thể? Con nhớ giấu kỹ thanh kiếm này, đừng để người khác phát hiện manh mối về nó, nếu không chắc chắn sẽ dẫn đến người rình ngó, vời rắc rối.
Tần Dương gật đầu đồng ý, giây sau lại cười nói:
- Có Lucian đi cùng con nên giờ không ngán ai, dù đối mặt cường giả Chí Tôn thì cũng có thể cứng rắn chống cự.
Mạc Vũ cười nói:
- Được rồi, chờ con về rồi bàn tiếp.
Tần Dương cúp điện thoại, ánh mắt kỳ dị nhìn kiếm dài lơ lửng giữa không trung.
Có nên lấy thanh kiếm này kiểm nghiệm không nhỉ?
Mà thôi, thứ này vô cùng kỳ dị, âm thầm giấu đi, nếu bị lộ ra ngoài sáng thì quỷ biết sẽ vời đến rắc rối gì.
May mắn đâm kiếm vào vỏ là sẽ không nhìn ra khác lạ, bị mình cầm trong tay cũng không khiến người nghi ngờ, chỉ cần không rời tay tự bay là được.
Ưm, lo bán hòm vàng này đã.
Một cục vàng 5kg, trong hòm có tổng cộng một trăm cục tức là 500kg, bán đi sẽ được một số tiền lớn.
Tần Dương cầm điện thoại lên, chợt nhớ Nessa.
Lái buôn chuyên làm chuyện này mà.
Không biết cô có thể giúp mình xử lý sạch sẽ việc này không?