Chương 1785: Nửa tấn vàng chỉ là nghiệp vụ nhỏ?
- Nessa, đang bận gì không?
- Công việc hàng ngày, anh yêu, một thời gian không gặp, anh đi đâu vui vẻ rồi? À, tôi có xem điện ảnh mà anh đóng rồi, rất đẹp trai.
Tần Dương cười nói:
- Cô còn có thời gian rảnh xem phim à?
- Phim khác chưa chắc tôi xem, nhưng phim do anh đóng thì phải xem rồi.
Nessa cười khẽ, giọng điệu thân thiết:
- Tìm tôi có chuyện gì không?
Tần Dương cười nói:
- Tôi đang ở Vallat, trong tay có một mớ vàng muốn bán ra, bên cô có con đường nào không? Tôi không muốn mang thêm một hòm vàng đi lung tung.
Nessa kinh ngạc hỏi:
- Sao anh chạy qua Châu Phi xa vậy? Kiếm vàng ở đâu ra thế? Có bao nhiêu?
Tần Dương cười nói:
- Thăm dò kho báu, có chút thu hoạch. Một hòm vàng toàn là cục vàng được luyện chất lượng cùng một đợt, ước chừng một cục 5kg, tổng cộng một trăm cục, ưm, bằng 500kg.
- 500kg vàng?
Giọng Nessa kinh ngạc hỏi:
- Anh tìm kho báu gì vậy, có vẻ như thu hoạch không nhỏ.
Tần Dương cười nói:
- Đúng rồi, được nửa tấn, tôi không thể mang đi khắp nơi nên muốn tìm người xử lý sạch sẽ. Cô có con đường riêng, có thể tìm người mua đáng tin được không? Tốt nhất là kêu người đó đến đây giao dịch với tôi, tiền hàng thanh toán xong, tôi đưa vàng cho người đó, như vậy là gọn gàng nhất. Sao? Có tài nguyên không? Cứ làm theo quy củ, bình thường cô rút bao nhiêu phần trăm thì cứ rút.
Nessa cười nói:
- Đương nhiên có người mua chứ, vàng là đồng tiền mạnh, toàn thế giới đều có người muốn. Anh ngại phiền phức, nhưng luôn có người không ngại phiền, anh chụp một tấm hình gửi cho tôi đi, tôi sẽ liên hệ người giúp anh ngay. Về rút phần trăm thì không cần đâu, vậy đi, tôi phái một người đến chỗ anh, giải quyết từ A đến Z cho anh, vậy thì anh có thể tránh giao tiếp với người mua, chắc anh cũng không muốn cò kè mặc cả với người ta.
Tần Dương cười nói:
- Vậy thì càng tốt, nhưng vẫn nên thu phí dụng, đừng từ chối, cô cũng phải nuôi nhiều người, đều cần ăn cơm, tôi tìm người khác cũng phải trả phí thủ tục. Hơn nữa về sau có lẽ sẽ có nghiệp vụ lớn cần cô xử lý giúp tôi.
Nessa nghe Tần Dương nói vậy thì không từ chối nữa, sảng khoái nói:
- Được, anh là người đàn ông của tôi, đưa tiền cho tôi kiếm thì tôi cũng không khách khí làm gì.
Tần Dương cười nói:
- Được, tóm lại làm theo lời cô.
Nessa tò mò hỏi:
- Nửa tấn vàng còn chưa tính là ngiệp vụ lớn à? Vậy nghiệp vụ lớn về sau mà anh nói là lớn cỡ nào?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Vẫn chưa xác định, nếu xác định rồi tôi sẽ nói với cô.
- Được, nghiệp vụ giống như vậy thì có thể tùy thời gọi điện thoại cho tôi, anh cũng biết tôi làm nghề mua đi bán lại, giúp người bán tìm được người mua là nghiệp vụ mà chúng tôi giỏi nhất, có hiệu quả toàn cầu. Đặc biệt một số thứ công nghệ cao hoặc đồng tiền mạnh như vàng thì luôn có người giành giật.
Tần Dương thở phào một hơi, vừa rồi hắn nói chuyện này với sư phụ thì còn chưa nhớ ra Nessa, sau đó ngẫm lại cô làm mua đi bán lại.
Tìm khách hàng, để bên Nessa giải quyết mọi việc là tốt rồi.
Chính mình hoàn toàn có thể làm chưởng quầy phủi tay, cùng lắm là kiếm tiền ít hơn một chút.
- Tốt, chuyện sau đó nếu giải quyết xong tôi sẽ liên lạc với cô. À, lần trước cô nói khi gặp lại nhau thì cô đã ở Á Châu là thế nào?
Nessa không giấu giếm Tần Dương:
- Mẹ của tôi khỏe rồi, quản lý nghiệp vụ khu vực Âu Mỹ, tôi rảnh rỗi nên xung phong nhận nhiệm vụ đến Á Châu khai thác khu vực này.
Tần Dương cười hỏi:
- Trung Quốc cũng là khu vực nhiệm vụ của cô?
Nessa cười tủm tỉm:
- Đương nhiên rồi, nhưng không phải trọng điểm, dù sao hoàn cảnh Trung Quốc rất ổn định, khó phát triển công tác, chủ yếu vẫn là khu vực khác trong Á Châu. Tôi cũng biết anh rất yêu nước, tôi không muốn về sau bị anh xử đẹp.
Tần Dương thầm thở phào nhẹ nhõm. Nessa không biết thân phận đặc công của hắn, nếu cô thật sự làm hạng mục lớn trong Trung Quốc, vậy lời nói đùa này rất có thể trở thành hiện thực, dù Tần Dương không ra tay thì sẽ có người làm.
- Vậy thì tốt, nếu không thì trong lòng tôi luôn thấy băn khoăn.
Nessa nhoẻn miệng cười nói:
- Yên tâm, tôi phụ trách khu Á Châu, tôi là người chịu trách nhiệm tối cao, tôi có quyền quyết định làm nhiệm vụ và chọn khu vực nào, anh đừng lo.
- Ừ, tốt, tôi gửi vị trí cho cô, chờ tin của cô.
Tần Dương cúp máy, gửi nơi ở của mình cho Nessa, gửi kèm tấm hình chụp vàng. Trên các cục vàng không có dấu hiệu gì nên dễ xử lý hơn.
Sáng sớm ngày thứ hai, người đàn ông trung niên tên Nicolas Ben đến cửa, đây là người được Nessa cử tới xử lý mớ vàng giúp Tần Dương. Nicolas kiểm nghiệm chất lượng vàng, sau đó thay mặt Tần Dương và Nessa liên lạc với người bán, hoàn thành giao dịch đàm phán, toàn quá trình không để Tần Dương ra mặt.
Ngay giữa trưa hôm đó người bán đến, mang vàng đi, trong tài khoản của Tần Dương cũng thêm một số tiền lớn.
Tần Dương làm theo quy củ gửi phí trung gian cho Nessa, lại phát tiền lì xì cho Nicolas coi như phí vất vả, chuyện này xem như giải quyết xong.
Tần Dương và Lucian mang theo thanh kiếm kỳ lạ trở lại Trung Quốc, sau đó cầm kiếm đi gặp Mạc Vũ.
Mạc Vũ cẩn thận kiểm tra thanh kiếm kia, không tiếc lời khen ngợi:
- Kiếm rất thần kỳ, tài liệu của kiếm này rất kỳ lạ, chắc không phải trên trái đất.
Tần Dương cũng từng đoán điều này:
- Không lẽ là thiên thạch ngoài vũ trụ? Trong thiên thạch luôn mang theo một số thứ kỳ lạ.
Mạc Vũ cười nói:
- Rất có thể.
Tần Dương kể chuyện Nessa, cười nói:
- Người bạn đó của con làm nghiệp vụ mua đi bán lại trải rộng toàn cầu, chỉ cần chúng ta tìm đến kho báu, chuyện còn lại dù là vận chuyển hay tìm người bán thì đều có thể hỗ trợ giải quyết, chúng ta sẽ bớt được nhiều rắc rối.
Mạc Vũ cười nói:
- Vậy thì đơn giản, à, con nghiên cứu bản đồ giấu kho báu đã ra kết quả chưa?
Tần Dương lắc đầu, nói:
- Vẫn chưa nghiên cứu cẩn thận, nhưng bước đầu xác định ở chỗ nào đó trong sa mạc lớn Sahara.
Mạc Vũ cảm thán rằng:
- Trong thế chiến thứ hai có nhiều kho báu bị mất, kho báu Merck bị phát hiện ngay lập tức, thuộc về minh quân lúc bấy giờ. Kho báu Sơn Hạ thì bí ẩn, có người nói nó bị bí mật khai quật, chẳng qua giữ kín không nói ra, cũng có người nói khai quật ra một phần kho báu, còn lại một phần lớn bị chôn ở nơi nào đó. Kho báu Rommel là thần bí nhất, có người nói lúc vận chuyển về nước thì bị hạm đội nước Anh vây công, tất cả tự chìm đáy biển Corsica, có người nói là Rommel thả đạn sương mù, kho báu thật sự bị hắn phái người vận chuyển vào sa mạc Sahara, đội ngũ giấu kho báu khi trở về gặp địch quân, toàn quân bị diệt. Nếu ở trong sa mạc Sahara thì đúng với cách nói này.