Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1796 - Chương 1807: Sao Không Mau Chạy Nhanh Đi?

Chương 1807: Sao không mau chạy nhanh đi?
 

Mặt Văn Vũ Nghiên ngơ ngác, cô cũng không ngờ rằng Hàn Thanh Thanh chủ động cho mình mượn vệ sĩ đỉnh phong Siêu Phàm!

- Thanh Thanh, như vậy không được tốt lắm, Tần Dương vì tìm những vệ sĩ thực lực đỉnh phong Siêu Phàm chắc chắn tốn nhiều tinh lực, đều là vì bảo hộ an toàn của cô, nếu cho tôi mượn thì bên cô . . .

Hàn Thanh Thanh cười sảng khoái, trả lời rất là rộng rãi:

- Không sao, trong nhà đang có vài người. Tuy đúng là Tần Dương mất nhiều công sức đưa họ đến, nhưng đã có người rồi thì cũng nên dùng bọn họ chứ, đúng không nào? Bên cạnh tôi có Andy tiên sinh là đủ rồi, lần trước gặp một kẻ cướp đỉnh phong Siêu Phàm, cũng nhờ Andy tiên sinh bảo hộ tôi lành lặn trở về.

Tần Dương biết Hàn Thanh Thanh đang nói chuyện Bill muốn bắt cóc cô đối phó với mình, lúc bấy giờ Andy làm vệ sĩ cho cô, ngăn lại hành động bắt cóc của Bill, bảo hộ cô.

Nếu ngày hôm qua vệ sĩ của Văn Vũ Nghiên cũng có thực lực đỉnh phong Siêu Phàm giống như Andy thì Tống Lỗi đã không thực hiện được, không chỉ thế, ngược lại sẽ trực tiếp chui đầu vô lưới.

Nếu Hàn Thanh Thanh đã mở miệng thì Tần Dương tự nhiên sẽ không keo kiệt vệ sĩ đỉnh phong Siêu Phàm. Hơn nữa giống như Hàn Thanh Thanh đã nói, bên cạnh cô có một Andy đã đủ, dù sao có thể cướp người từ tay đỉnh phong Siêu Phàm thì hoặc là có thực lực Thông Thần, hoặc là một nhóm người do đỉnh phong Siêu Phàm dẫn đội, xác suất xảy ra chuyện như vậy không phải không có, nhưng đã nhỏ rất nhiều.

- Đúng thế, Thanh Thanh nói đúng, lát nữa tôi sẽ điều một vệ sĩ đỉnh phong Siêu Phàm lại cho cô, tạm thời bảo hộ an toàn của cô. Nếu về sau cô tìm được vệ sĩ giỏi càng thích hợp thì trả lại người cho tôi là được.

Văn Vũ Nghiên thầm cảm động, tuy rằng có chút ngượng ngùng tiếp thụ ý tốt của Hàn Thanh Thanh, nhưng trải qua chuyện hôm qua, cô không muốn chuyện như vậy lặp lại lần nữa.

Văn Vũ Nghiên nhìn Tần Dương:

- Vậy bên cạnh anh có đầy đủ sức mạnh phòng hộ không? Tôi biết có nhiều người muốn nhằm vào anh, thậm chí muốn lấy mạng của anh.

Khi Văn Vũ Nghiên nói câu này thì ánh mắt vụt tắt tia sáng, bởi vì cha của cô cũng nằm trong đám người muốn Tần Dương chết.

Văn Vũ Nghiên thật lòng nghĩ rằng phải tìm cách liên hệ với cha, khuyên bảo cha buông bỏ tiếp tục nhằm vào Tần Dương.

Tần Dương bưng bát cháo uống một hớp lớn rồi mới trả lời dửng dưng:

- Thật ra tôi không thích mang theo vệ sĩ, hơn nữa thực lực của tôi không thấp, cô cũng biết tuyển thủ Siêu Phàm bị tôi một chiêu đánh ngã, tôi không phải dạng vừa đâu, người bình thường muốn đối phó với tôi rất khó.

Nhìn Văn Vũ Nghiên dường như mở miệng muốn nói, Tần Dương cười bảo:

- Không cần nhiều lời, bên cạnh tôi có tổng cộng bốn cao thủ, một người trấn giữ trong nhà, một người đi theo Thanh Thanh, một người lúc cần thì đi theo tôi hoặc là người khác trong nhà, người cuối cùng xem như rảnh, cho cô mượn tạm thời. Cô cũng nói tôi tốn công sức kiếm vệ sĩ về, không thể để bọn họ mỗi ngày rảnh rỗi phơi nắng, phải tìm chút chuyện gì cho họ làm.

Hàn Thanh Thanh cười nói vun vào:

- Đúng rồi, chị đừng từ chối, an toàn mới là số một, nếu lại xảy ra chuyện như ngày hôm qua, lần sau chưa chắc may mắn giống lần này. Trong chúng ta không ai hy vọng trông thấy chuyện như vậy xảy ra.

Văn Vũ Nghiên thấy hai người đều thật lòng quan tâm an toàn của mình, cô vốn có tính cách quyết đoán, thế là không chối đẩy nữa, sảng khoái đồng ý:

- Được rồi, vậy tôi mượn tạm một vệ sĩ. Tôi sẽ luôn lưu ý, cố gắng nhanh chóng tìm được vệ sĩ, sớm trả người về cho anh.

Tần Dương sảng khoái nói:

- Không cần phải gấp, cô cứ dùng, không chừng cách đoạn thời gian tôi lại có thêm người dùng, thực lực của tôi sẽ càng ghê gớm hơn. Dù là hiện tại, trừ bỏ tình huống như tôi uống say hoặc bị người khác đánh lén ra, cho dù đối phương là Siêu Phàm thì tôi cũng không sợ, nếu không đánh lại thì chạy thôi.

Ba người Văn Vũ Nghiên cùng nhau ăn xong bữa sáng, bác sĩ cũng đến kiểm tra phòng. Bình thường kiểm tra phòng chỉ có một bác sĩ và hai y tá đi theo, hôm nay có cả đám người đi vào, chật ních căn phòng.

Những bác sĩ, y tá này không giống như đến khám cho bệnh nhân, ai nấy ánh mắt khẩn thiết, vẻ mặt sùng bái, quá trình khám bệnh cực kỳ cẩn thận, hoặc nên nói là phức tạp. Nhóm y tá thì đứng xung quanh hưng phấn thì thầm.

- Rất có khí chất!

- Thần tượng! Không ngờ được nhìn với khoảng cách gần.

- Đáng tiếc, nghe nói anh ta sắp xuất viện về nhà, nếu không thì chúng ta có thể thường lại đây rồi.

- Nghe nói anh ta vì cứu con tin bị bắt cóc mà rơi từ độ cao bảy, tám tầng xuống, siêu anh dũng!

- Thiệt không? Không hổ là thần tượng quốc dân!

- Nghe nói cứu một người siêu đẹp, a, hình như là cái cô đứng bên phải.

- Cô gái khác thì chắc là bạn gái của anh ấy, xinh thật, trai tài gái sắc, hâm mộ ghê!

. . .

Những âm thanh thảo luận nho nhỏ đều chui vào lỗ tai Tần Dương và hai cô gái đứng bên cạnh. Vẻ mặt Tần Dương có chút bất đắc dĩ, Hàn Thanh Thanh thì kéo ghế đến bên cửa sổ, nhường chỗ cho mọi người.

Bác sĩ kiểm tra xong vẫn chần chừ không chịu đi, mặt mày nhăn nhó, do dự một hồi lâu mới mở miệng nói:

- Tần tiên sinh, tôi có thể chụp một tấm hình với cậu không?

Tần Dương cười tươi nói:

- Không thành vấn đề.

Thái độ hiền hòa của Tần Dương lập tức thổi bùng lên nhiệt tình của đám người trong phòng.

- Thần tượng, tôi cũng muốn chụp hình chung!

- Đại thần, xin ký tên!

- Cầu chụp ảnh chung!

Tần Dương cười khẽ gật đầu đồng ý:

- Được, được hết!

Tần Dương thỏa mãn yêu cầu của đám bác sĩ và y tá này. Nhiều y tá trẻ tuổi xinh đẹp khi chụp hình thì dán sát Tần Dương, bộ dạng chim nhỏ nép vào người. Hàn Thanh Thanh và Văn Vũ Nghiên thấy vậy liếc nhau một cái, trong mắt có chút vi diệu.

Khó khăn thỏa mãn yêu cầu của tất cả bác sĩ, y tá, trong phòng trở lại không khí yên tĩnh.

- Anh được yêu thích nhiều thật, giống như ngôi sao lớn. Em nghĩ nếu đêm qua không có Andy canh giữ bên ngoài thì e rằng sớm có người lẻn vào phòng tìm anh rồi.

Tần Dương không biết nên nói cái gì:

- Mau đi làm thủ tục ra viện, nếu không sẽ rắc rối to.

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc hỏi:

- Rắc rối gì?

Tần Dương cười gượng nói:

- Từ khi đấu giao hữu xong trở về nước thì anh vẫn luôn ru rú trong nhà, cơ bản không lộ mặt, thậm chí những nhà báo này nọ đều không biết anh ở đâu. Giờ các bác sĩ, y tá chụp hình rồi chẳng lẽ không đăng lên mạng khoe? Nếu không đi nhanh thì e rằng chỗ này sẽ biến thành cái chợ.

Hàn Thanh Thanh tỉnh táo lại, nhảy cẫng lên:

- Phải rồi, em đi làm ngay!

Hàn Thanh Thanh nhanh chóng làm xong thủ tục ra viện, ba người Tần Dương hội hợp với Andy và Lois ở ngoài cửa, năm người nhanh chóng rời đi bệnh viện.

Bọn họ vừa ra cổng bệnh viện, đi bãi đỗ xe thì thấy có mấy người chạy nhanh tới cổng bệnh viện, có hai người trên vai còn khiêng máy chụp hình.
Bình Luận (0)
Comment