Chương 1806: Chủ động mượn người
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu xéo vào, Tần Dương từ từ mở mắt ra.
Hàn Thanh Thanh còn đang ngủ, cuộn người trên giường người nhà chăm sóc bệnh nhân, cô ngủ say như mèo con.
Tần Dương chống tay gượng dậy, chậm rãi ngồi thẳng người trên giường, tuy bả vai còn hơi nhói, nội tạng vẫn có cảm giác khó chịu, mơ hồ yếu ớt không thể đụng vào.
Két két!
Động tác ngồi dậy của Tần Dương làm giường phát ra tiếng ken két, Hàn Thanh Thanh đang ngủ say rèm mi run run, mở mắt ra, thấy hắn ngồi dậy thì vội bật dậy.
- Tỉnh rồi hả? Anh cảm giác thế nào?
Đêm qua trước khi ngủ, Tần Dương dùng nội khí chạy khắp người, ôn dưỡng nội tạng, qua một đêm nghỉ ngơi, hắn cảm giác đã khá hơn tối hôm qua nhiều.
- Ừm, khỏe hơn nhiều, có bữa sáng không em? Đói quá.
Hàn Thanh Thanh bật cười:
- Vậy anh chờ chút, em đi mua bữa sáng, anh muốn ăn cái gì?
- Bánh bao, cháo, bánh quẩy đều được, hoặc cho bát mì nước to cũng được.
Hàn Thanh Thanh đứng dậy, đi hướng buồng vệ sinh:
- Chờ em rửa mặt rồi sẽ đi mua cho anh.
Hàn Thanh Thanh đang qua loa rửa mặt súc miệng trong buồng vệ sinh thì cửa phòng bệnh bị gõ vang, bị người nhẹ nhàng đẩy mở, Văn Vũ Nghiên đứng trước cửa.
Trên mặt Văn Vũ Nghiên có hai phần mệt mỏi, dù sao đêm qua nhiều chuyện xảy ra, khi về nhà đã là nửa đêm, phỏng chừng không ngủ được bao lâu.
- Ủa? Mới sáng sớm cô đến đây làm gì? Sao không ngủ cho khỏe đã?
Tần Dương nhìn Văn Vũ Nghiên đứng trước cửa, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Tay Văn Vũ Nghiên xách mấy cái túi, đi vào cửa, cười nói:
- Giờ này cũng dậy rồi, thường ngày lúc này tôi đã đến văn phòng. Thanh Thanh, buổi sáng tốt lành.
Hàn Thanh Thanh đang rửa mặt trong buồng vệ sinh nghiêng đầu chào, cười nói:
- Chị Vũ Nghiên đến sớm quá, tôi đang định đi mua bữa sáng, không lẽ chị mang bữa sáng tới?
Trên gương mặt tinh xảo của Văn Vũ Nghiên lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng:
- Đúng rồi, bánh bao, cháo, đậu tương, bánh quẩy, không biết hai người có thích không?
Hàn Thanh Thanh buông khăn lông xuống, đi ra, cầm giúp túi đồ ăn:
- Tôi vừa mới hỏi anh ấy muốn ăn cái gì, mấy món anh ấy liệt kê thì chị đều mang đến.
Tần Dương cười nói:
- Vậy thì em đỡ phải đi một chuyến, mua bao nhiêu phần? Có đủ ăn không? Nhóm Lois . . .
Tần Dương chưa nói xong Văn Vũ Nghiên đã mỉm cười tiếp:
- Yên tâm, tôi có mang phần của họ, đã đưa cho họ rồi, gồm bánh bao và đậu tương, lượng đủ ăn.
- Vậy thì tốt, cảm ơn, cô có lòng!
Tần Dương cười ngồi xuống ghế bên cạnh, Hàn Thanh Thanh và Văn Vũ Nghiên lấy bữa sáng ra bày trên bàn.
- Chắc chị còn chưa ăn đúng không? Cùng nhau ăn đi.
Văn Vũ Nghiên cười gật đầu, ngồi xuống, ánh mắt rơi vào người Tần Dương, thân thiết hỏi:
- Anh sao rồi? Có khỏe hơn chưa?
Tần Dương cầm đũa lên kẹp một cái bánh bao nhét vào trong miệng, nhai vài cái nuốt xuống bụng, thở dài thỏa mãn:
- Ngon! Khỏe hơn nhiều rồi, chút nữa đợi bác sĩ kiểm tra là có thể về nhà.
Văn Vũ Nghiên thở phào một hơi:
- Vậy thì tốt!
Tần Dương chợt nhớ tới một chuyện, nói với Văn Vũ Nghiên:
- À phải rồi, ba tội phạm truy nã bắt cóc cô ngày hôm qua đã bị bắt.
Văn Vũ Nghiên mắt sáng ngời:
- Bắt được rồi?
Tần Dương gật đầu, nói:
- Ừ, lúc trước tôi suy đoán bọn họ đến đây hẳn là vì nhập cư trái phép ra nước ngoài, dù sao đi những quốc gia ít luật pháp quản lý, dựa vào thực lực của bọn họ là có thể không kiêng dè gì. Cho nên tìm người giúp bọn họ vượt biên trước, tối hôm qua sau khi bắt cóc không thành công, bọn họ định suốt đêm trốn đi nhưng bị người canh giữ tại chỗ đó bắt giữ.
Lúc hai giờ sáng Tần Dương nhận được điện thoại của Kiều Vi, cô hưng phấn nói cho hắn biết đã bắt được nhóm ba người Tống Lỗi.
Giống y như phỏng đoán của Tần Dương, sau khi bắt cóc không thành công, ba người Tống Lỗi không dám ở lại lâu, chạy tới chỗ ghềnh đá hoang vắng đã hẹn trước với trùm địa phương, bị nhóm người Kiều Vi mai phục tóm gọn. Hai cao thủ đỉnh phong Siêu Phàm đối phó ba người bọn họ quả thực là giết gà dùng đao mổ trâu, ba người Tống Lỗi thậm chí chưa kịp phản ứng đã bị bắt giữ.
Văn Vũ Nghiên thở phào một hơi nói:
- Vậy thì tốt, ít nhất sẽ không còn người bị hại khác.
Tần Dương gật đầu, nói:
- Đúng vậy, việc này xem như tạm chấm dứt. Nhưng cô vẫn phải chú ý an toàn của mình, cô bây giờ là chủ tịch tập đoàn Thiên Bác, là ông chủ lớn, vừa là phụ nữ yếu đuối, khó bảo đảm có ai khác muốn tiền đến phát điên rồi nhằm vào cô.
Văn Vũ Nghiên cười gượng nói:
- Bên cạnh tôi có một vệ sĩ, thực lực cũng không thấp, nhưng ai biết đối phương càng mạnh hơn.
Tần Dương hơi cau mày, gật gù thấu hiểu. Theo lý thuyết, vệ sĩ bên cạnh Văn Vũ Nghiên cũng là Đại Thành cảnh, không kém. Nhưng toàn bộ giới tu hành có nhiều Đại Thành cảnh, nếu muốn phạm tội, bọn họ không theo dõi bạn thì hên, lỡ bị nhắm trúng là rắc rối to, bởi vì một lần đụng chuyện là cả đời tiêu tùng, thậm chí chết luôn.
Hàn Thanh Thanh hỏi:
- Tập đoàn Thiên Bác không thiếu tiền, chẳng lẽ không thể thuê vệ sĩ thực lực càng mạnh hơn sao?
Văn Vũ Nghiên nét mặt có hai phần bất đắc dĩ:
- Với Đại Thành cảnh thì bình thường sẽ có người nguyện ý bán mạng vì tiền, nhưng thực lực đạt đến Siêu Phàm, thậm chí là đỉnh phong Siêu Phàm thì ít ai chịu vì tiền mà làm vệ sĩ theo bên cạnh người thuê lâu dài. Muốn tìm sát thủ có thực lực này thì dễ hơn, dù sao giao dịch một lần, kiếm tiền mau lẹ, nhưng làm vệ sĩ đi theo lâu dài thì ít ai chịu làm.
Hàn Thanh Thanh gật gù thấu hiểu, liếc qua Tần Dương một cái, hèn gì hắn tốn bao nhiêu tâm huyết tìm vệ sĩ có thực lực đỉnh phong Siêu Phàm.
Tần Dương không hiểu ẩn ý trong ánh mắt của Hàn Thanh Thanh, cười gượng nói:
- Đúng là khó tìm, Thu gia tuy rằng nhà lớn sự nghiệp lớn, nhưng mặc kệ nói như thế nào thì Văn Vũ Nghiên họ Văn chứ không phải họ Thu, Thu gia không thể nào phái cao tầng trong gia tộc đến bảo hộ một vãn bối.
Văn Vũ Nghiên gật đầu, nói:
- Đúng rồi, mẹ của tôi từng muốn về Thu gia xin một vệ sĩ cao thủ cho tôi, nhưng bị từ chối, tôi cũng không muốn khiến mẹ vì tôi mà thấp cổ bé họng. Cứ từ từ, tôi sẽ chú ý chuyện này, nếu có cơ hội tôi sẽ thuê một vị vệ sĩ thực lực càng cao.
Hàn Thanh Thanh nét mặt hơi do dự, cô nhìn Văn Vũ Nghiên lại ngó Tần Dương:
- Tần Dương, trong nhà có ba cao thủ đỉnh phong Siêu Phàm mà nhỉ? Dù sao còn có Lucian ở, hay là cho chị Vũ Nghiên mượn đỡ một người, bảo đảm an toàn của chị ấy, chờ khi nào chị Vũ Nghiên tìm được người thích hợp thì điều về lại?
Tần Dương sửng sốt một chút, quay đầu nhìn biểu cảm nghiêm túc của Hàn Thanh Thanh, giây sau nhanh gọn trả lời:
- Được, anh không có ý kiến, thật ra anh không cần vệ sĩ làm gì, chủ yếu là vì bảo hộ an toàn cho em.
Tần Dương đương nhiên không phải luyến tiếc cho Văn Vũ Nghiên mượn một cao thủ đỉnh phong Siêu Phàm làm vệ sĩ, nhưng hắn không ngờ sẽ là Hàn Thanh Thanh chủ động nêu ra.