Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1794 - Chương 1805: Lười Ghen Bậy Với Anh

Chương 1805: Lười ghen bậy với anh
 

Tần Dương nhìn biểu cảm nghiêm túc của Hàn Thanh Thanh, trong một chốc cũng có chút không thích ứng.

- Em nghiêm túc như vậy làm chi? Nói cứ như thể thật sự sắp nhảy lầu.

Hàn Thanh Thanh nhoẻn miệng cười nói:

- Bởi vì em biết nếu có một ngày phát sinh chuyện như vậy, chàng ngốc của em thật sự sẽ không chút do dự theo em nhảy ra, cho nên em muốn nói trước với anh.

Tần Dương xua tay:

- Sẽ không phát sinh, khi không nói bậy bạ cái gì!

Hàn Thanh Thanh cầm lấy khăn lông lau khô chân cho Tần Dương:

- Có gì đâu, thảo luận một chút thôi mà, hơn nữa em không chỉ nói về việc anh nhảy lầu cứu người, còn có cái khác, dù sao giống như anh nói, nếu gặp chuyện không có chút hy vọng cứu người ngược lại cùng chết chung thì anh đừng có ngốc xung động lao lên.

Tần Dương cười gượng nói:

- Em ở bên cạnh anh không có cảm giác an toàn như vậy sao?

Hàn Thanh Thanh lắc đầu, nói:

- Chuyện này không liên quan đến cảm giác an toàn, trên thế giới này mỗi ngày đều phát sinh đủ thứ chuyện, tương lai thay đổi vô hạn, ai nói trước được? Anh xem Văn Vũ Nghiên, chị ấy đang yên lành đi làm trong công ty, bên cạnh còn có vệ sĩ Đại Thành cảnh, nhưng họa từ trên trời rớt xuống, tự dưng bị người ta theo dõi.

Tần Dương gật đầu, nói:

- Bởi vậy, ngày thường em ra đường nhớ phải mang theo vệ sĩ, an toàn là số một. Hiện tại có đỉnh phong Siêu Phàm, chờ anh giỏi hơn một chút sẽ tìm vệ sĩ bên người có thực lực Thông Thần cho em, có lẽ cường giả Chí Tôn sẽ không rảnh rỗi sinh nông nỗi đi hại người thường.

Hàn Thanh Thanh không từ chối, cười nói:

- Thuận theo tự nhiên đi, nếu thật sự có cơ hội đó thì em đương nhiên sẽ không từ chối, dù sao nếu ai ra tay đối phó em, cuối cùng chắc chắn đều là vì hại anh. Nếu em rơi vào trong tay người khác, sẽ trở thành nhược điểm cho người khác uy hiếp đến anh, ném chuột sợ vỡ đồ, anh sẽ bó tay bó chân chịu thiệt.

Hàn Thanh Thanh suy nghĩ thấu chuyện này, cô chỉ là một người thường, lại không có bao nhiêu tiền, làm gì có cường giả người tu hành nào muốn hại cô? Lý do duy nhất muốn bắt cô là để đối phó Tần Dương, cho nên bảo vệ tốt bản thân là đã giảm bớt nguy hiểm cho nửa kia của mình.

Tần Dương gật đầu, kéo đề tài về:

- Em không giận chuyện này sao?

Hàn Thanh Thanh bưng thau vào buồng vệ sinh đổ đi, trở lại ngồi xuống giường cho người thăm bệnh nằm:

- Em giận làm gì, anh có làm gì sai đâu? May mắn anh đến kịp lúc, nếu không chắc chắn chị ấy đã gặp nhục nhã mà phụ nữ không muốn chịu đựng nhất, có lẽ chị ấy sẽ tự sát, dù không chết thì cuộc đời từ hôm nay sẽ bị rẽ sang hướng bi kịch, trở thành ác mộng vĩnh viễn không quên được. Anh làm tốt lắm, em tự hào vì anh!

Tần Dương ngơ ngác nghe Hàn Thanh Thanh nói xong, a, không trách mình, còn tự hào vì mình?

Tần Dương ngây ra vài giây, nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cẩn thận hỏi:

- Mới nãy anh nghe em gọi cô ấy là chị Vũ Nghiên?

Hàn Thanh Thanh gật đầu, nói:

- Gọi vậy có gì lạ? Chị ấy lớn hơn em một chút, cũng là chị lớp trên của chúng ta, em gọi là chị Vũ Nghiên cũng bình thường thôi. Mà nói đi phải nói lại, đây là lần đầu tiên em và chị ấy trò chuyện mở rộng cửa lòng, em phát hiện chị ấy khác với tưởng tượng trước kia của mình.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Có chỗ nào khác?

Hàn Thanh Thanh nằm xuống giường, nghiêng người đưa mặt về phía Tần Dương:

- Chị ấy thông minh, được công nhận là thiên tài, chỉ số thông minh cao như vậy, có gia thế tốt, trong nhà có nhiều tiền, bản thân giỏi giang, vừa xinh đẹp, ở trong trường luôn là hình tượng mặt lạnh núi băng, em đoán chị ấy là người bên trong lạnh lùng cao ngạo, khó đến gần. Nhưng hôm nay tán gẫu cả buổi chợt phát hiện chị ấy cũng có mặt giống người thường, dễ tiếp xúc này, không cao ngạo chút nào. Có lẽ vì ngày thường có quá nhiều người theo đuổi nên chị ấy mới bày ra bộ dạng xa cách người khác.

Tần Dương nghe Hàn Thanh Thanh cố gắng khen Văn Vũ Nghiên, ánh mắt hơi kỳ dị nói:

- Có lẽ vì hôm nay cô ấy bị hoảng sợ nên mới biểu hiện khác với ngày thường.

Hàn Thanh Thanh liếc xéo hắn:

- Anh đang đùa với em hả? Em thiếu tiếp xúc với chị ấy, anh mới thường xuyên trao đổi với người ta, lẽ nào anh không rõ ràng chị ấy là loại người gì?

Tần Dương lúng túng cười ruồi, đổi đề tài:

- Thấy hai người nói chuyện hợp ý nhau, vậy là từ nay trở thành bạn rồi nhỉ?

Hàn Thanh Thanh hừ mũi:

- Em và chị ấy không thể trở thành bạn sao?

- Có thể, có thể, có thể! Đương nhiên có thể!

Tần Dương vội vàng trả lời, cười nói:

- Có thêm một người bạn cũng tốt, hơn nữa vì chuyện cha của cô ấy khiến mọi người lúng túng, trải qua việc này, có lẽ mọi người không cần lúng túng như trước nữa.

Hàn Thanh Thanh khẽ thở dài:

- Quan hệ của hai thầy trò anh và gia đình bọn họ đúng là gượng gạo, nhưng anh đã là lần thứ hai cứu chị ấy nhỉ? Nếu Văn Ngạn Hậu còn chút tính người thì không nên tiếp tục nhằm vào anh, dù sao từ việc ông ta giao hết cổ phần công ty cho con gái thì biết ông ta vẫn quan tâm trân trọng con gái.

Tần Dương bất đắc dĩ thở dài theo:

- Ài, ai biết được, mỗi cá nhân đứng ở vị trí khác nhau, suy nghĩ chuyện cũng khác. Dù sao binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn, nghĩ tình Văn Vũ Nghiên và dì Thu, anh sẽ không giết ông ta, dù bắt được thì cùng lắm giao cho bên trên, để ông ta nhận sự trừng phạt nên có.

- Hy vọng ông ta biết chuyện lần này rồi thay đổi tư tưởng đi.

Hàn Thanh Thanh cảm thán một câu, chợt nhớ tới một chuyện:

- Đúng rồi, mới nãy anh nói chuyện công ty là chuyện gì?

Tần Dương giải thích một lần:

- Người khác giải quyết có lẽ sẽ rất phiền phức, nhưng anh làm thì đơn giản, chỉ mất hai, ba ngày, vuốt một lần là trơn tru.

Hàn Thanh Thanh hiểu bản lĩnh của Tần Dương, cô bật cười hỏi:

- Đồng thuật?

Tần Dương cười đáp:

- Đúng rồi, những người kia đều lo hốt vào túi tiền riêng, không biết lén làm bao nhiêu chuyện xấu, bắt bọn họ nói ra bí mật trong lòng, nói những chuyện xấu mình đã làm, thậm chí là việc trái pháp luật. Biết hết những thứ này rồi thì sợ gì không đối phó được bọn họ? Hoặc là mượn tay pháp luật dẹp gọn bọn họ, hoặc bắt buộc bọn họ nghe lệnh, có lẽ không phải mỗi người đều làm chuyện trái pháp luật loạn phép tắc, nhưng đa số người sẽ mắc phải, khống chế được đa số người cũng đủ rồi, còn lại vài người không làm nên sóng gió gì.

Hàn Thanh Thanh gật đầu, nói:

- Đối với người khác thì quả thực rất phức tạp, nhưng đối với anh thì rất đơn giản, môn đồng thuật của anh quá giỏi. Được rồi, em chuẩn, anh hãy đi làm công vài ngày chỗ chị Vũ Nghiên, dù sao lúc trước chị ấy làm việc cho anh lâu như vậy, anh đi giúp chị ấy cũng xem như bánh ít đi, bánh quy lại.

Tần Dương thở phào một hơi, cười nói:

- Vợ của anh lòng dạ rộng rãi, khoan hồng độ lượng, là số một!

Hàn Thanh Thanh liếc xéo hắn:

- Bớt nịnh đầm, em lười khi không ghen bậy, hiện tại anh có bao nhiêu là fan gái xinh trong cả nước, chỉ cần anh muốn thì biết bao cô gái sẵn sàng làm bạn gái của anh, thậm chí không cần danh phận cũng muốn lên giường với anh, em ghen sao xuể? Giận sao xuể?
Bình Luận (0)
Comment