Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1793 - Chương 1804: Nên Nhảy Hay Không?

Chương 1804: Nên nhảy hay không?
 

Thật ra tình trạng vết thương của Tần Dương không tính quá nặng, ít nhất nhẹ hơn đa số tuyển thủ tham chiến trong trận đấu giao hữu lúc trước, sau khi được chữa thương tương quan thì hắn bị đẩy ra.

Tần Dương cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, để nội tạng bị thương trở về vị trí cũ, đương nhiên, hắn nằm viện quan sát một đêm, nếu hôm sau tình hình không trở nặng thêm thì có thể về nhà.

Nếu như là người khác, bác sĩ chắc chắn sẽ không thả về nhà, anh đã nứt xương, nội tạng ứ máu, không yên ổn nằm bệnh viện chữa bệnh mà muốn về nhà?

Đáng tiếc đây là Tần Dương.

Tiểu thần y Trung Quốc Tần Dương, nổi tiếng Trung Quốc, vả mặt chuyên gia Hàn Quốc, đánh bại Ishida Makoto quyền uy trong y thuật Nhật Bản!

Tần Dương nói hắn không bị gì nghiêm trọng thì tự nhiên là không có gì nghiêm trọng, hắn nói muốn về nhà nuôi vết thương thì tự nhiên không cần ở bệnh viện.

Lúc Tần Dương bị đẩy ra, một đám người chờ đợi ở bên ngoài thoáng chốc đều đứng lên, vây quanh lại đây.

Tần Dương nhìn Hàn Thanh Thanh và Văn Vũ Nghiên cùng đi qua, thoáng chốc có chút kinh ngạc:

- Thanh Thanh, sao em cũng đến?

Hàn Thanh Thanh hừ mũi:

- Nếu không nhờ chị Vũ Nghiên gọi điện thoại cho em thì chắc anh định giấu nhẹm luôn phải không?

Chị Vũ Nghiên?

Văn Vũ Nghiên?

Tần Dương theo bản năng liếc qua Văn Vũ Nghiên đứng bên cạnh.

Văn Vũ Nghiên nhỏ giọng giải thích:

- Tôi điện thoại cho Thanh Thanh.

Tần Dương quay đầu lại, nhìn nhụ cười của Hàn Thanh Thanh, nét mặt hơi chột dạ:

- Không có việc lớn gì, em cũng biết anh da dày thịt béo, gân đồng xương sắt, trở về ăn vài liều thuốc, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là khỏe liền.

Tuy Tần Dương nói như vậy nhưng cũng tương đương với thừa nhận lời của Hàn Thanh Thanh, hắn thật sự không định nói cho cô biết việc này.

Nói thế nào được?

Anh vì cứu Văn Vũ Nghiên mà không tiếc bản thân, suýt té chết?

Hàn Thanh Thanh lườm Tần Dương một cái, nhưng không dây dưa nhiều về đề tài, cô đổi câu hỏi:

- Bây giờ thấy sao rồi? Tình hình vết thương có nặng không?

Tần Dương lắc đầu, nói:

- Thật ra có thể về nhà ngay bây giờ, nhưng bác sĩ kêu anh ở lại bệnh viện một đêm quan sát một chút, ưm, thật ra tương đương với ngủ một giấc ở chỗ này, tỉnh ngủ là về nhà luôn.

Hàn Thanh Thanh thở phào một hơi:

- Được rồi, vậy em đi làm thủ tục nằm viện.

Rất nhanh làm xong thủ tục nằm viện, Tần Dương cũng bị đưa vào một gian phòng bệnh đơn, mọi thứ nhanh chóng dàn xếp xong xuôi.

Tần Dương nằm trên giường, nhìn hai cô gái vẻ mặt thân thiết ngó mình chằm chằm, trong lòng hắn bỗng nhiên hơi hoảng, quay đầu nhìn Văn Vũ Nghiên:

- Hôm nay cô cũng trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc đã mệt lắm rồi phải không, mau về nhà nghỉ ngơi đi, chỗ tôi không có việc gì, ngủ một buổi tối, sáng sớm ngày mai sẽ về nhà.

Văn Vũ Nghiên nhìn Hàn Thanh Thanh ở bên cạnh, hơi do dự một chút, gật đầu nói:

- Được rồi, vậy tôi đi về trước, anh nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại đến thăm anh.

Tần Dương cười nói:

- Không sao, cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, nghỉ cho khỏe, chú ý an toàn của mình, chuyện công ty thì cô tạm để ở đó, chờ mấy hôm nữa vết thương của tôi lành rồi sẽ giúp cô giải quyết bọn họ, rất đơn giản.

Văn Vũ Nghiên ánh mắt phức tạp nhìn Tần Dương, gật đầu nói:

- Ừm, vậy tôi đi về trước. Thanh Thanh, tôi đi nhé.

Hàn Thanh Thanh đứng lên:

- Được rồi, trở về nghỉ đi chị, để tôi đưa chị ra ngoài.

Thu Tứ vẫn luôn không chen vào cuộc nói chuyện được, cô đi tới bên giường của Tần Dương, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Tần, cậu là đứa trẻ ngoan, cha của Tiểu Nghiên đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn tốt với Tiểu Nghiên. Hôm nay nếu không có cậu thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, một câu cảm ơn hoàn toàn không thể biểu đạt cảm kích trong lòng dì, tóm lại là cậu hãy dưỡng thương cho khỏe vào.

Tần Dương cười tươi nói:

- Dì Thu không cần khách khí với con, chuyện của . . . chú Văn là chuyện giữa con và ông ấy, không liên quan đến người khác. Con và Vũ Nghiên là bạn tốt, gặp chuyện như vậy tự nhiên phải giúp, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đúng không?

Thu Tứ rất là vui mừng, muốn nói cái gì, chung quy thở dài:

- Con hãy nghỉ ngơi đi.

Hàn Thanh Thanh đưa hai người ra ngoài, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tần Dương, hỏi:

- Giờ anh có mệt không? Muốn ngủ không?

Tần Dương cười gượng nói:

- Em không cần ở bên cạnh trông chừng, thật sự không có việc gì lớn, em và Lois cùng nhau về đi, để Andy ở lại đây cùng anh được rồi.

Hàn Thanh Thanh lắc đầu, nói:

- Đã đến đây rồi, em lười đi, chờ ngày mai ra viện về chung luôn, dù sao em cũng rảnh.

Tần Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu, nói:

- Được rồi, giường cũng khá rộng, hay là em lên đây ngủ đi.

Hàn Thanh Thanh mở cửa tủ lấy một tấm thảm mỏng ra, ngồi xuống giường người nhà chăm sóc bệnh nhân:

- Anh đang bị thương, đừng nhúc nhích, em không lên đâu, lỡ đè trúng chỗ vết thương thì không tốt.

Tần Dương thấy cô không chịu thì cũng không miễn cưỡng, nói với Andy và Lois đứng ở cửa:

- Phòng bệnh bên cạnh chắc có giường trống, hai người tìm giường đi nghỉ đi.

Andy cười nói:

- Tần tiên sinh hãy nghỉ ngơi, tôi và Lois ở bên ngoài luân lưu trông chừng, có chuyện gì cứ kêu một tiếng là được.

- Biết!

Trong phòng chỉ còn lại Tần Dương và Hàn Thanh Thanh. Cô vào buồng vệ sinh, hứng một thau nước nóng, tìm cái khăn lông nhúng nước lau mặt và tay cho Tần Dương, cuối cùng kêu hắn thò chân ra ngoài để cô rửa chân cho.

Tần Dương có chút bất an nhẹ giọng hỏi:

- Có phải em giận anh không?

Hàn Thanh Thanh chuyên tâm rửa chân, không ngẩng đầu lên:

- Em giận chuyện gì chứ?

Tần Dương rất là hoảng nói:

- Chuyện anh đi cứu Văn Vũ Nghiên. Ngay lúc anh nhảy xuống, anh thật sự biết với độ cao này sẽ không té chết, anh nắm chắc nên mới nhảy. Em cũng biết thân thể của anh biến dị, gân đồng xương sắt.

Hàn Thanh Thanh ngước đầu lên:

- Vậy lỡ cao hơn một chút thì sao? Không phải bảy tầng mà là mười bảy tầng, bảy mươi tầng thì sao?

Cơ mặt Tần Dương cứng ngắc, hơi lúng túng vuốt mũi:

- Nếu là mười bảy tầng có lẽ anh vẫn sẽ nhảy, bảy mươi tầng thì . . . chắc không đâu, nhảy xuống là chết chắc. Tuy anh vì cứu người, nhưng nếu chắc chắn cứu không được, anh không thể nào chết chung với người ta.

Hàn Thanh Thanh ngước đầu lên, ánh mắt bình tĩnh:

- Đúng vậy, nếu như thật sự phải chết, không có một chút hy vọng sống thì có lẽ anh sẽ không nhảy, nhưng dù cho có một phần mười hy vọng thì anh vẫn sẽ nhảy, dù có là bảy mươi tầng . . .

Tần Dương cứng họng, qua một lúc mới trả lời:

- Sự tình khẩn cấp, có khi cũng không kịp suy nghĩ cẩn thận, đúng vậy, hễ có một chút hy vọng, thì anh chắc chắn sẽ không buông bỏ, cố gắng làm thử, dù sao đó là một mạng người, và còn là bạn của mình.

Dường như lo lắng Hàn Thanh Thanh tức giận, Tần Dương lại bổ sung thêm:

- Nếu như là em thì dù là bảy mươi tầng anh cũng sẽ không do dự nhảy ra bắt lấy em!

Hàn Thanh Thanh mím môi nhìn Tần Dương, nét mặt nghiêm túc, trong lúc hắn thấp thỏm lo âu thì cô nghiêm túc nói:

- Nếu thật sự có ngày đó, em không cần anh nhảy ra theo em, anh chỉ cần sau đó báo thù giúp em, chăm sóc tốt cho mẹ của em là được. Em biết anh không nói dối, em biết anh thật sự sẽ nhảy, nhưng em không cần, thật sự không cần, em nói thật!
Bình Luận (0)
Comment