Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1792 - Chương 1803: Mở Rộng Cửa Lòng

Chương 1803: Mở rộng cửa lòng
 

Khi Hàn Thanh Thanh chạy tới bệnh viện thì Tần Dương còn đang khám và chữa bệnh.

Andy và Lois đi theo Hàn Thanh Thanh. Lois nghe nói Tần Dương bị thương, chủ động đi theo lại đây thăm hắn.

Văn Vũ Nghiên và Thu Tứ ngồi trên ghế bên ngoài chờ đợi, trông thấy Hàn Thanh Thanh chạy tới, Văn Vũ Nghiên đứng lên nghênh đón.

Hàn Thanh Thanh dừng bước chân, liếc hướng đối diện, khẽ hỏi:

- Anh ấy còn đang kiểm tra?

Văn Vũ Nghiên khẽ ừ, áy náy nói:

- Đang chữa bệnh, lúc trước kiểm tra nói là anh ấy bị nứt xương vai cộng thêm nội tạng bởi vì va đập mạnh nên ứ máu.

Trong mắt Hàn Thanh Thanh tăng thêm phần sốt ruột hỏi:

- Nghiêm trọng lắm không?

Văn Vũ Nghiên lắc đầu, nói:

- Tôi không chắc nữa, bác sĩ nói là nghiêm trọng, nhưng Tần Dương nói không sao, bảo rằng chỉ cần uống thuốc tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là sẽ khỏe lại.

Hàn Thanh Thanh khẽ thở phào, nhẹ giọng nói:

- Anh ấy đã nói không sao thì chắc ổn rồi, ít nhất không nghiêm trọng. Anh ấy là thần y, giỏi hơn những bác sĩ này nhiều.

Văn Vũ Nghiên cắn môi, nhỏ giọng nói:

- Xin lỗi, là tôi liên lụy anh ấy . . .

Văn Vũ Nghiên chưa nói trọn câu Hàn Thanh Thanh đã vươn tay nắm lấy tay cô, ngắt lời của cô, dịu dàng nói:

- Không cần nói xin lỗi, chị và anh ấy là bạn tốt, anh ấy nên giúp chị. Hơn nữa dù là người xa lạ thì chắc chắn anh ấy vẫn sẽ không chút do dự làm như vậy. Quen biết mấy năm rồi, lẽ nào chị không hiểu biết tính cách của anh ấy sao?

Văn Vũ Nghiên hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói:

- Đúng vậy, anh ấy là người như thế, với người thân hay bạn, thậm chí là người xa lạ thì anh ấy đều sẽ đứng ra, chính mình gánh vác khó khăn, nguy hiểm.

Hàn Thanh Thanh kéo Văn Vũ Nghiên ngồi xuống ghế, nhìn cô khoác áo ngoài nhưng áo trong rõ ràng bị người xé nát thì lòng thít chặt, do dự một chút nhẹ giọng hỏi:

- Chị Vũ Nghiên, chị không sao chứ?

Mắt Văn Vũ Nghiên lóe tia sáng ngạc nhiên, vì Hàn Thanh Thanh kêu tiếng chị Vũ Nghiên.

Đúng là Văn Vũ Nghiên lớn hơn Hàn Thanh Thanh hai tuổi, khi cô vào đại học thì Văn Vũ Nghiên đã học năm thứ ba, tính ra là chị lớp trên của Hàn Thanh Thanh, nhưng hai người bởi vì Tần Dương nên cơ bản không tiếp xúc trực diện, cho dù ngẫu nhiên chạm mặt cũng chỉ là lễ độ nói chuyện, chưa từng tâm sự thật lòng.

Hiện giờ Hàn Thanh Thanh chủ động kêu một tiếng chị Vũ Nghiên đánh trúng trái tim Văn Vũ Nghiên.

- Tôi không sao, may mắn Tần Dương đến kịp lúc, kẻ cướp vừa định ra tay với tôi thì Tần Dương tới đúng lúc, kẻ cướp kiềm giữ tôi trốn lên sân thượng, vì chạy trốn và ngăn cản Tần Dương truy bắt hắn nên đã ném tôi từ sân thượng xuống. Tần Dương trực tiếp lao ra sân thượng đỡ lấy tôi, dùng thân thể làm đệm cho tôi.

Khi Văn Vũ Nghiên nói đến đây thì nét mặt có chút bất an nhìn Hàn Thanh Thanh, bởi vì cô không biết Hàn Thanh Thanh sẽ dùng thái độ gì đối đãi với mình, nhưng bảo cô che giấu hoặc làm gì đó thì cô không làm được, đây là nguyên nhân cô trước tiên thông tri Hàn Thanh Thanh đến.

Cho dù bị Hàn Thanh Thanh chửi vào mặt hay bị cô trách móc gì thì Văn Vũ Nghiên đều chấp nhận, dù sao Tần Dương là bạn trai của Hàn Thanh Thanh, nhưng vì cô mà nhảy từ sân thượng xuống giống như tự sát.

Ngoài dự liệu của Văn Vũ Nghiên là Hàn Thanh Thanh không lộ vẻ mặt trách tội, ngược lại siết chặt tay cô, người gần sát hơn, cười an ủi:

- Có thể đoán được hành vi đó, rất giống chuyện anh ấy sẽ làm. Anh ấy là người tu hành, hơn nữa thân thể từng biến dị, gân thép xương sắt, không có gì phải lo. Chắc lúc đó chị sợ lắm hả?

Văn Vũ Nghiên cắn môi, sắc mặt có mấy phần phức tạp:

- Ừ, khoảnh khắc lơ lửng tôi cứ tưởng mình chết chắc, khi Tần Dương lao ra đón lấy tôi thì đầu óc của tôi trống rỗng, khi rơi xuống đất, anh ấy nằm im không dậy được, tôi sợ đến rớt nước mắt, tưởng đâu anh ấy sẽ chết.

Hàn Thanh Thanh vỗ nhẹ tay Văn Vũ Nghiên:

- Không sao rồi, đều đã qua, chị khỏe là tốt rồi, đừng nghĩ nhiều, đã qua hết. Nếu chị không bận gì thì về nhà nghỉ đi, nơi này có tôi là được.

Văn Vũ Nghiên lắc đầu, kiên định nói:

- Tôi chờ anh ấy.

Hàn Thanh Thanh không bắt buộc, mỉm cười nói:

- Cũng tốt, vậy chúng ta cùng nhau đợi anh ấy. À, tôi nhớ chị có vệ sĩ đi theo mà sao còn xảy ra chuyện?

Văn Vũ Nghiên cười gượng nói:

- Đối phương là ba tội phạm bỏ trốn, một người thực lực rất mạnh, lợi hại hơn vệ sĩ của tôi một chút. Hắn đánh bị thương vệ sĩ của tôi, hai người khác thừa dịp họ đánh nhau thì bắt cóc tôi.

Hai cô gái ngồi cạnh nhau, rảnh rỗi nên tán gẫu chuyện này, Văn Vũ Nghiên không giấu giếm mình suýt bị làm nhục. Hàn Thanh Thanh nghe xong cũng nghĩ mà sợ, cùng là con gái, đặt mình vào vị trí người khác, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sợ rồi, càng đừng nói Văn Vũ Nghiên ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó.

Có lẽ giờ phút này, Hàn Thanh Thanh và Văn Vũ Nghiên mới thật sự buông xuống vách tường như ẩn như hiện trong lòng, thật lòng giao lưu, cảm kích, đồng tình, hiểu biết lẫn nhau.

Hai cô gái tán gẫu xong chuyện phát sinh đêm nay, đổi sang nói chuyện khác trong sinh hoạt, rất là vui vẻ hợp ý nhau.

Trong quá trình trò chuyện, thấp thỏm và bất an trong lòng Văn Vũ Nghiên bị nụ cười hiền hòa, thân thiết hỏi han của Hàn Thanh Thanh xóa tan, thay thế là cảm xúc thân thiết với Hàn Thanh Thanh.

Hàn Thanh Thanh vốn không có địch ý gì với Văn Vũ Nghiên, lúc trước quan hệ của Tần Dương và Văn Vũ Nghiên mật thiết đến nỗi toàn trường đều biết, Hàn Thanh Thanh rất là quân tử từ chối lời tỏ tình của hắn, lập giao hẹn quân tử gần giống với ước định của Văn Vũ Nghiên và Tần Dương, ba người đều giao ước với nhau.

Văn Vũ Nghiên gặp chuyện, Hàn Thanh Thanh cảm giác như chính mình cũng bị như thế, trong lòng tràn ngập đồng tình với cô.

Hàn Thanh Thanh vốn cảm thấy tính cách của Văn Vũ Nghiên có lẽ hơi lạnh lùng cao ngạo khó tiếp xúc, nhưng khi mở rộng cửa lòng trò chuyện thì phát hiện dường như cô khác với trong tưởng tượng của mình, cũng có mặt người thường, có lẽ trước kia không đến gần mà chỉ đứng xa xem nên mới nghĩ cô xa cách.

Thu Tứ ngồi gần đó nhìn Hàn Thanh Thanh tay cầm tay tán gẫu với con gái, mắt lộ tia vui mừng.

Thu Tứ đương nhiên biết Hàn Thanh Thanh, xem như người cạnh tranh quan hệ nào đó với con gái của mình, và còn là người thắng, hiện giờ Tần Dương là bạn trai của cô. Nhưng bạn trai liều mạng, thậm chí suýt bỏ mạng vì một người phụ nữ quá khứ từng có mối quan hệ thân mật, vậy mà Hàn Thanh Thanh không hề tức giận, còn an ủi cô gái bị thương, đủ chứng minh cô là một người phụ nữ có tấm lòng lương thiện, lòng dạ rộng lớn.

Thu Tứ thầm thở dài thườn thượt, tuy con gái của mình ưu tú nhưng cuối cùng thua cô ấy cũng không có gì lạ.
Bình Luận (0)
Comment