Chương 1802: Cô đừng khóc
Tần Dương tỉnh táo lại từ trầm tư, tuy nguyên tấm lưng đau đớn đến mất tri giác, cả người đều không thể động đậy, nhưng chắc xương cốt chưa gãy, phỏng chừng khó tránh khỏi nứt xương và nội thương.
Trọng lượng của hai người cộng thêm Tần Dương tăng tốc lao xuống, tất cả chồng lên, nếu là người thường e rằng đã té gãy xương, nội tạng xuất huyết rồi, vết thương của hắn xem như rất nhẹ.
- Đừng khóc, tôi đang suy nghĩ Tống Lỗi chạy mất thôi... Tôi không sao, không chết được, cô đừng khóc, cô quên tôi là bác sĩ sao?
Tần Dương nói như vậy Văn Vũ Nghiên mới nhớ ra. Phải rồi, bản thân Tần Dương là thần y, hắn nói mình không chết được thì chắc chắn sẽ không sao.
Văn Vũ Nghiên lau nước mắt, tâm tình luôn căng thẳng hoảng loạn lúc này mới bình ổn lại. Cô lẳng lặng ngồi bên cạnh Tần Dương, mắt đỏ hoe nhìn hắn không chớp cái nào, trong mắt có vô tận cảm động và trìu mến.
- Sao anh tìm được tôi?
Tần Dương giải thích rằng:
- May mắn cô thông minh lúc bị bắt cóc gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức nhờ bạn định vị vị trí di động của cô, từ camera tra ra chiếc xe van màu bạc, tôi theo lại đây, vừa lúc trông thấy Tống Lỗi khiêng cô vào hẻm này.
- Tôi đoán chắc là Tống Lỗi bắt cóc tống tiền, tôi sai người theo dõi điện thoại của mẹ cô, dặn bà kéo dài thời gian. Lúc Tống Lỗi gọi điện thoại cho mẹ của cô thì tôi ở dưới lầu, từ định vị xác định đại khái nhà nào, rồi tôi nghe tiếng cầu cứu của cô, cứ thế tìm được cô.
Văn Vũ Nghiên nghe Tần Dương nói nghe được tiếng cầu cứu của mình thì nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, tâm tình tuyệt vọng còn rõ ràng ở trước mắt, tuyệt vọng khiến người sợ hãi còn hơn cái chết.
Nữ nhân có lòng tự trọng rất mạnh như Văn Vũ Nghiên khi gặp chuyện như vậy khiến cô khó tiếp thụ còn hơn là bị giết. Nếu không phải Văn Vũ Nghiên không có năng lực phản kháng, nếu cô còn có cơ hội tìm chết, sợ rằng ngay lúc đó cô đã không chút do dự tự sát.
Nếu Tần Dương đến muộn một chút, dù chỉ muộn ba, năm phút đồng hồ.
Trong lòng Văn Vũ Nghiên nghĩ mà sợ, nhưng cũng qua đó chợt nhớ áo của mình bị xé rách, cúi đầu nhìn, phát hiện áo rách treo hai bên người, thoáng chốc xấu hổ tức tối không thôi, vội vàng xoay người kéo sát giữa ngực rồi cột lại.
Tần Dương không có cảm giác gì, dù sao còn mặc đồ lót, sức chú ý của hắn cũng không nằm ở mặt này.
Văn Vũ Nghiên cắn môi, nhẹ giọng nói:
- Anh trực tiếp nhảy xuống như vậy, lẽ nào không sợ?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tôi là người tu hành, da dày thịt béo, độ cao cỡ đó không đủ té chết.
Văn Vũ Nghiên tâm tình phức tạp, trong một chốc cũng không biết nói cái gì, ngẫm nghĩ nói:
- Có chuyện gì tôi có thể làm không?
Tần Dương lắc đầu, nói:
- Không sao, chờ từ từ rồi tôi sẽ đứng lên, bị va chạm mạnh, thân thể một chốc hơi không chịu nổi. Cô có sao không?
Văn Vũ Nghiên xem xét một chút, lắc đầu nói:
- Tôi không sao.
Lúc nói mình không sao thì Văn Vũ Nghiên không kìm được lại nghĩ tới tình cảnh Tần Dương bất chấp tất cả nhảy xuống ôm lấy mình, che chở mình trong vòng tay hắn, trái tim cô tan chảy.
Dù Tần Dương là người tu hành nhưng lao ngược xuống như vậy, sơ sẩy một cái đầu chạm đất thì vẫn sẽ chết.
Nhưng hắn không do dự chút nào.
Trong lòng Văn Vũ Nghiên hình như có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng rồi không nói nên lời.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, từ xa đến gần.
Tần Dương nằm một lúc thì đã bớt đau, có thể miễn cưỡng gượng dậy, nhưng Văn Vũ Nghiên lo lắng hắn nhúc nhích sẽ động vết thương nên bắt nằm im.
Bác sĩ mang theo y tá nâng cáng chạy tới, nâng Tần Dương lên xe, Văn Vũ Nghiên cũng lên xe theo. Ánh đèn chiếu rọi, hai y tá và bác sĩ nhìn rõ mặt của Tần Dương, ngây người.
- Tần Dương!
- Anh là Tần Dương!
Bác sĩ, y tá kinh ngạc nhìn Tần Dương, rồi cùng chuyển sang ngó Văn Vũ Nghiên quần áo xốc xếch ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập muốn buôn dưa lê.
Tần Dương nhếch miệng cười cười, nét mặt bất đắc dĩ giải thích:
- Cô ấy là bạn của tôi, bị ba tội phạm bỏ trốn người tu hành bắt cóc, tôi đến cứu cô ấy, sơ sẩy té từ nóc tòa nhà xuống.
Ánh mắt của bác sĩ, y tá thoáng chốc tràn ngập sùng bái, thần tượng có khác, với bên ngoài có thể đấu với cường giả nước ngoài, giành vinh quang cho đất nước, với trong nước có thể bắt phạm nhân, cứu con tin bị bắt cóc.
Tần Dương quay sang nói với Văn Vũ Nghiên:
- Cô gọi điện thoại cho Kiều Vi, nói rằng Tống Lỗi chạy mất, rất có thể sẽ giữ nguyên kế hoạch nhập cư trái phép chạy trốn, kêu bọn họ tiếp tục ở yên tại chỗ canh chừng.
Văn Vũ Nghiên khẽ ừ, cầm lấy di động của Tần Dương, bịt ống loa, nhỏ giọng gọi điện cho Kiều Vi, cũng xem như báo bình an với cô, rồi gọi điện thoại cho mẹ, giải thích mình đang đi bệnh viện.
Lúc trước Tần Dương không dám gọi điện thoại ngay, lo lắng Tống Lỗi còn ẩn núp gần đó, lỡ bị gã nghe thấy cuộc gọi của mình thì e rằng sẽ không vượt biên đúng như kế hoạch, vậy thì rất khó bắt được gã.
Tần Dương dặn dò bác sĩ, y tá ở bên cạnh:
- Xin hãy giữ bí mật việc này, nếu để tội phạm bỏ trốn chạy thoát thì sẽ có nhiều người dân vô tội bị hại. Trong hai ngày chạy trốn hắn đã cướp bóc rất nhiều người.
Bác sĩ, y tá rối rít bảo đảm sẽ không lộ ra, đặc biệt là hai y tá, kích động đến nỗi mặt đỏ ửng.
Được ở cùng thần tượng quốc dân với khoảng cách gần như vậy thật là hạnh phúc biết bao, nếu người khác biết nhất định sẽ hâm mộ chết.
Rất nhanh, Tần Dương được đưa đến bệnh viện. Cửa bệnh viện, Thu Tứ mang theo hai người đã chờ sẵn, trong đó có một người là vệ sĩ của Văn Vũ Nghiên.
Tần Dương vừa được đẩy xuống xe thì nhóm người Thu Tứ nhanh chóng nghênh đón. Thu Tứ ôm chầm con gái, trái tim luôn treo cao rốt cuộc rơi xuống.
Thu Tứ xác nhận con gái an toàn rồi lập tức chuyển sang nhìn Tần Dương trên xe đẩy:
- Tiểu Tần, vết thương của con thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Không quá nghiêm trọng, phỏng chừng bị nội thương nhẹ.
Thu Tứ cầm tay hắn:
- Tiểu Tần, dì tạm thời không nói lời cảm kích, con hãy khám bệnh trước, lát nữa chúng ta nói chuyện sau.
Tần Dương khẽ ừ, dặn dò:
- Văn Vũ Nghiên cũng nên khám tổng quát, cô ấy từ trên lầu rơi xuống, sợ rằng bị thương ngầm.
Thu Tứ rối rít đồng ý:
- Được, bên dì sẽ sắp xếp tất cả.
Tần Dương bị các y tá đẩy vào bệnh viện, nhanh chóng kiểm tra tỉ mỉ hàng loạt, kết quả kiểm tra rất nhanh được đưa ra.
Xương vai của Tần Dương bị va chạm mạnh nhất, bị nứt rạn đúng như hắn đoán, may mắn không bị gãy, cũng nhờ thể chất biến thái của hắn, nếu không thì không làm bất cứ động tác giảm xóc nào, cứng rắn chịu đựng va chạm mạnh thì e rằng đã mất mạng.
Trừ vết thương nứt xương ra nội tạng của Tần Dương ứ máu, nhưng không phải vết thương trí mệnh, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏe mạnh.
Trong lúc Tần Dương kiểm tra, Văn Vũ Nghiên đã khám xong trước hắn đi ra phòng khám bệnh. Cô cầm di động của Tần Dương, do dự một chút, lật danh sách liên lạc, tìm ra số điện thoại của Hàn Thanh Thanh, nhấn nút gọi.